"Phó Giám đốc Lục, thật xin lỗi, thân phận bạn tôi tôi phải giữ bí mật, nhưng tôi nghĩ chuyện này cũng có liên quan đến Trần Tuyết Y." Khuôn mặt Lê Nhật Hạ lộ rõ vẻ khẩn trương, trên trán đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Cô đi ra ngoài đi."
"Vâng." Lê Nhật Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra rồi đóng cửa lại.
Lục Kiên lúc này mới cầm những bức ảnh được đặt trên bàn lên xem, mặt đầy vẻ nghi vấn, anh nhìn thế nào cũng không thấy giống vị chủ tịch của D.F.N, bởi vì người đàn ông trong ảnh ăn mặc hết sức bình thường, chỉ có đôi mắt màu hổ phách là giống trong lời đồn.
Lục Kiên ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế, xem xét lại lời nói khi nãy của Lê Nhật Hạ. Thủ phạm là Trương Tuyết Y sao? Tại sao cô ta lại làm như vậy? Thân phận của Trương Tuyết Y cũng đâu giống người bình thường, đường là đại tiểu thư của Trương Gia, đã thế còn là con dâu của Dương Gia nữa, không sớm cũng muộn cô ta sẽ phải gả cho Dương Nhất Thiên.
Vậy lí do Trương Tuyết làm vậy là gì? Hay là muốn kết giao với Dạ Nguyệt? Lục Kiên bắt đầu nghĩ tới lí do này, anh ta nhăn trán, xoa xoa thái dương.
Thật ra thì Lục Kiên ngay từ đầu cũng chẳng ưa gì Trương Tuyết Y, anh nhìn kiểu gì cũng thấy Trương Tuyết Y là một người phụ nữ lẳng lơ, không đàng hoàng, nếu như chuyện này là thật thì cũng tốt, có thể một bước dìm cô ta xuống nước, loại bỏ nguy hiểm bên cạnh Dương Nhất Thiên, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.
Lục Kiên rối như tơ vò, lại cầm bức ảnh lên nhìn một lần nữa, sau một hồi liền quyết định gọi Huyết Tư Vũ tới, vì khi trước người Dương Nhất Thiên nhờ đi điều tra về D.F.N chính là Huyết Tư Vũ, người chụp được ảnh chính diện của Dạ Nguyệt cũng chính là cậu.
Anh lập tức nhấc máy gọi điện, Huyết Tư Vũ cũng rất nhanh liền tới nơi.
Cậu cầm mấy bức ảnh lên xem, gật gật đầu.
"Người này đúng là Dạ Nguyệt, còn người phụ nữ trong ảnh là ai vậy? Sao giống giống nữ ma đầu quá."
"Là cô ta đó." Lục Kiên thản nhiên ném lại một câu.
"Mà cậu có chắc chắn người đó là Dạ Nguyệt không?"
"Chắc chắn 100%, đây này, cậu xem đi, đôi mắt này không thể nhầm lẫn được." Huyết Tư Vũ gật đầu chắc nịch, ngay sau đó liền mở điện thoại ra, bấm vào vài bức ảnh, người trong đó với lại người đàn ông đeo khẩu trang trong mấy bức Lê Nhật Hạ đưa đúng là một.
Lục Kiên thở dài, xem ra chuyện này không khỏi liên quan đến Trương Tuyết Y rồi. Anh uống một ngụm nước rồi kể đầu đuôi mọi chuyện cho Huyết Tư Vũ nghe.
Huyết Tư Vũ nghe xong hệt như muốn rớt cả tim ra ngoài, Trương Tuyết Y ấy vậy mà lại có quen biết với Dạ Nguyệt? Thân phận tên đó đâu phải bình thường đâu chứ.
"Tuyết Y chắc chắc không phải là người bán đi bản thiết kế của công ty, nhưng mà tại sao cô ấy lại quen biết với tên chủ tịch kia?"
"Nội gián có phải cô ta còn chưa chắc đâu, lòng tham không đáy, biết đâu cô ta lại muốn cái danh phận Dạ phu nhân chứ." Lục Kiên vừa nói vừa cười khinh bỉ.
"..." Quả thật trường hợp này vẫn có thể xảy ra, nhưng cậu vẫn cảm thấy Trương Tuyết Y không phải loại người như vậy.
"Đã gọi điện cho lão đại chưa vậy?"
"Chưa, vài ngày nữa rồi gọi, để Nhất Thiên chuyên tâm xử lia đám người tép ria bên nước M đi đã."
"Ừ."
"Chuyện này cậu đừng có mà lép bép với Trương Tuyết Y, nếu như cô ta là nội gián thật thì hỏng chuyện đấy."
"Ừ, biết rồi." Huyết Tư Vũ lại gật đầu một cách máy móc.
"Sao không gọi nữ ma đầu lên rồi hỏi thẳng?"
"Cuối giờ làm tôi sẽ gọi lên, bây giờ công ty vẫn còn nhiều người, không tiện."
***
Lê Nhật Hạ bước vào văn phòng của mình rồi đi đi lại lại, lòng như lửa đốt. Cô ta cắn móng tay, suy nghĩ một hồi liền gọi vài cuộc điện thoại đến người giao dịch hôm trước, sau khi xác nhận sẽ không bị bại lộ mới yên tâm ngồi xuống ghế.
Lê Nhật Hạ cho người thăm dò ở phòng Phó Tổng Giám đốc và văn phòng thiết kế nhưng không thấy động tĩnh gì, bây giờ cô ta đã có chút sốt ruột, đáng lẽ Lục Kiên phải gọi Trương Tuyết Y lên để tra hỏi chứ nhỉ?
Cô ta gục mặt xuống bàn, tiếp tục gọi điện thoại để phái người theo dõi trong mấy ngày tới.
***
Cả ngày hôm nay bộ phận thiết kế yên tĩnh đến lạ thường, không ai dám nói một lời nào, một cây bút rơi xuống đất thôi cũng đủ làm mọi người đổ mồ hôi hột.
Phùng Mỹ Liên hôm nay hệt như trúng tà, cứ cách năm phút lại ra chửi một trận, đã thế toàn sử dụng những lời lẽ khó nghe, nhưng chẳng ai dám đứng lên nói lại, vì họ biết cãi lại lúc bà ta đang nổi giận thì chỉ có rước họa vào thân.
Trương Tuyết Y cũng như một con rùa vậy, cô cố rụt cổ xuống, làm cho mình giống một người tàng hình, nhưng cuối cùng vẫn bị dính những quả bom chửi của bà ta.
Đến chiều khi tan ca tất cả mọi người đều ra về, Trương Tuyết Y cũng thu dọn túi xách rồi ra nhà trẻ đón hai đứa con nhưng chưa kịp đi đã bị thư kí Phó Giám đốc gọi lại, nói rằng Lục Kiên muốn gặp cô.
Trương Tuyết Y tuy còn nhiều nghi vấn nhưng không dám hỏi lại, chỉ đành nhắn tin nhờ Lê Tử Đằng đón hai bé giúp, còn mình thì đi theo cô thư kí kia.
Lúc cô bước vào Lục Kiên đang nói chuyện điện thoại với ai đó, thấy Trương Tuyết Y thì ngay lập tức cúp máy, chẳng chào hỏi gì mà hỏi ngay một câu không đầu không đuôi.
"Trương Tuyết Y, cô có quen biết với chủ tịch D.F.N à?"
"Dạ không, Phó Giám đốc