“Tôi là chủ của cửa hàng này.” Cận Uyên nói.
Bây giờ Lâu Tự mới mơ hồ nhớ lại, trước kia hình như Cận Uyên đã từng nói ba mình có tiền.
Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Lâu Tự, Cận Uyên lại nói: “Cửa hàng này là tôi tự mở. Không liên quan đến trong nhà.”
Lâu Tự ngại ngùng sờ mũi, Cận Uyên vẫn giữ nguyên nét mặt mỉm cười nhìn hắn.
Lúc học cấp ba hai người không thân quen gì, giờ càng không có đề tài để nói chuyện.
Lâu Tự nhớ lại buổi tối nọ, nhớ lúc Cận Uyên vẫn còn là thiếu niên, nhớ đến ánh mắt và những lời nói đó.
Hắn và Cận Uyên không phải người chung đường, lại dưới duyên số mà có chút giao tiếp.
Lâu Tự cầm dao nĩa bên cạnh lên từ từ cắt bánh ngọt thành miếng nhỏ, sau đó cầm nĩa xiên miếng bánh cho vào miệng. Hắn vừa ăn vừa nhíu mày, bánh này ngọt quá, ngọt đến phát ngán.
Cận Uyên vẫn nhìn hắn.
Lâu Tự ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vẻ ngoài Cận Uyên thực sự rất đẹp, tóc cắt gọn gàng, ánh mắt ôn nhu như muốn hút người đang nhìn nó vào trong tâm khảm.
Khác hoàn toàn hồi cấp ba. Lâu Tự suy nghĩ không đầu không cuối, sau chuyện xảy ra ở chợ đêm hai người không còn trao đổi gì với nhau nữa, nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ hình ảnh khi đó của Cận Uyên.
“Anh muốn ăn không?” Vì Cận Uyên vẫn luôn nhìn mình không rời mắt, Lâu Tự theo bản năng hỏi thử.
Cận Uyên có hơi bất ngờ nhìn hắn, không đợi hắn sửa lời đã nói: “Được thôi.” Nói xong anh cầm dao nhựa Lâu Tự để bên cạnh xiên một miếng điểm tâm nhỏ cho vào miệng.
Cận Uyên ăn gì nhìn cũng rất tao nhã, lúc nuốt khóe miệng cong lên thành nụ cười rất rõ ràng. Không giống như đang ăn một miếng bánh ngọt đến phát ngán mà giống như đang ăn một món ăn thèm đã lâu rồi, từ thân đến tâm đều lộ ra vẻ thỏa mãn.
Lâu Tự len lén quan sát Cận Uyên. Hắn rất ít khi nhìn lén người khác bởi vì hắn cho rằng như vậy rất bất lịch sự, hôm nay là lần đầu tiên cho nên nhìn không đúng chút nào. Nói là nhìn lén, chẳng bằng nói là nhìn như con sóc đang trừng đôi mắt tròn vo hiếu kỳ đánh giá người trước mặt.
Lâu Tự hệt như con vật nhỏ, hệt như tất cả những loài động vật ăn chay dễ thương. Loại động vật này dễ bị con người giảo hoạt săn và nuôi nhốt nhất.
Cận Uyên làm như không nhận ra hắn đang nhìn lén, anh đặt dao nhựa sang một bên, đứng dậy nói: “Tôi còn chút việc, không thể tiếp tục cùng cậu….” Anh vừa nói vừa đưa tay ra, ngón tay thon dài khẽ xẹt qua má phải của Lâu Tự, “Nhớ lần sau lại đến nữa nhé.”
Không thực sự chạm vào nhưng Lâu Tự vẫn cảm thấy má hơi ngưa ngứa, nhịn không được nâng vai lên cọ cọ. Hắn cúi đầu, cho nên không thấy khóe môi Cận Uyên từ từ mở rộng.
Thật đáng yêu.
#
Ba Cận Uyên dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sản nghiệp không quá lớn nhưng so với thời điểm đó có thể coi như rất thành công. Mẹ Cận Uyên xuất thân giàu có nhưng không phải người con được yêu thương nhất, trong bụng bà là một kho tri thức vượt đại dương, tư tưởng rất cởi mở. Hai người là hôn nhân chính trị, không có tình yêu mà chỉ có quan hệ lợi ích.
Cận Uyên sinh ra chưa được bao lâu thì ba mẹ ly hôn. Trước năm tuổi anh luôn ở cùng bảo mẫu, sau này nhà không mời bảo mẫu nữa, lúc ba bận anh sẽ được ném sang chỗ mẹ một thời gian.
Trong nhà mẹ có một người đàn ông ngoại quốc, là tình nhân của bà. Hai người đều không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân, bọn họ cho rằng hiện tại là tất cả, hai người ở phòng khách hôn môi, vuốt ve, phát ra những âm thanh dâm mị.
Lúc còn nhỏ Cận Uyên đã thấy thứ gọi là “tình yêu”, anh cảm thấy đó là một loại tình cảm âm u vặn vẹo.
Mẹ Cận Uyên là người ngây thơ rực rỡ mà tự do, bà tôn sùng khoái cảm. Cho nên lúc Cận Uyên mười hai tuổi, bà và tình nhân uống thuốc tuẫn tình.
Thú vị, không thú vị, đáng ghét, không đáng ghét. Cận Uyên thích phân chia sự vật thành những loại đơn giản.
Lần đầu tiên Lâu Tự xuất hiện trước mặt Cận Uyên, Cận Uyên phân Lâu Tự vào loại – đáng ghét.
Anh ghét nhất là ồn ào, Lâu Tự lại là một người thích nói nhiều thích ầm ĩ.
Lâu