- Có ác cũng không ác bằng chàng...hứ, chàng nói xem ta đã làm gì mà chàng giận ta ?
tôi khoanh tay đứng khắp khiễng vì cái chân bị đau và nhìn Nhất Phàm với ánh mắt chấp vấn.
- Nàng còn dám hỏi, Ta kết phách thành công trở về trước cửa phòng, ra hiệu thế nào nàng cũng không nhận ra, ta không thể nào vào phòng để hòa nhập với quỷ hồn.
Nhất Phàm chễm chệ ngồi lên giường rồi kéo tôi ngã vào lòng.
- Thì ra là chàng dọa ta. tôi đánh nhẹ lên vai của Nhất phàm
- Ta mà dọa nàng á, muốn trách thì nên trách nàng nhát gan, ngay cả phu quân mình về trước cửa phòng làm bao nhiêu trò vậy mà còn sợ, bảo sao ngươi ta không giận.may nhờ có Giai Âm mở cửa đi vào ta mới theo vào được.
tôi bị Nhất Phàm béo nhẹ mũi 1 cái.
- Đáng ghét ! làm sao em biết được chứ, rõ là chưa đủ 7-7-49 ngày mà sao chàng đã kết phách thành công rồi? tôi tròn mắt hỏi.
- Ta may mắn phách chưa tiêu tan quá lâu nên việc kết lại cũng có phần dễ dàng hơn, nhưng ta về sớm như vậy nàng không vui sao?
- Không đúng , không đúng, chàng về tất nhiên là ta vui rồi,nhưng chàng trêu đùa ta như vậy thì không vui, báo hại chân ta bị trật rồi..
Lúc này Nhất Phàm nhớ đến cái chân bị thương của tôi liền vội vàng bế tôi xuống giường, còn chàng thì ngồi cuối dưới chân tôi, nhẹ nhàng tháo hài của tôi ra rồi tỉ mỉ xem xét cổ chân bị trật .
- Nàng muốn làm ta đau lòng đúng không...
Nàng đã làm được rồi , lòng ta đang rất đau nàng vừa ý chưa.? Bây giờ nàng muốn làm gì ta cũng được, nhưng xin đừng để cho thân thể nàng bị tổn thương nữa có được không?
Nhưng lời của Nhất Phàm nói đúng là làm cho lòng ngươi xao xuyến mà, Quỷ gì mà mở miệng ra toàn lời đường mật
- Đồ đáng ghét, Những lời này mà chàng đem ra nói với những nữ nhân khác thì ta thề sẽ không bỏ qua cho chàng.
Nhất Phàm dùng khí công chữa trị cho tôi, chỉ trong phút chóc tôi đã không còn thấy đau nữa và còn có thể tự mình đi đứng bình thường.
- Không bỏ qua.... vậy nàng muốn làm gì ta?
Nhất Phàm mặt đối mặt với tôi, sát đến mức mũi cả 2 chạm vào nhau.
- à...à..nhất thời chưa nghĩ ra, đợi chàng phạm lỗi đi rồi tính.
tôi đỏ mặt đẩy mạnh Nhất Phàm xuống giường.
- Ta ...ta đi nấu cơm, chàng ngồi yên đấy! nói rồi tôi chạy thẳng xuống bếp.
_____________________________
- ngày Mai chúng ta lại vào điện Diêm La để gặp gia gia.
- Đúng rồi, phải báo với người là chàng đã bình phục.
tối gối đầu lên cánh tay to lớn của Nhất Phàm, cảm giác dễ chịu....
- Luôn tiện ta thưa với gia gia chuyện của Thác Mạch Mạch, không biết bây giờ nàng ấy ở đâu rồi?
Nhất phàm thở dài..
- Đang lo lắng đấy hả? tôi gằn giọng khó chịu
- Không , không, ta chỉ sợ nàng ấy tâm trí u mê lầm đường lạc lối , nàng ấy mà gặp chuyện thì chúng ta khó mà yên với yêu đế Thác Mạc Thanh.
Nhất Phàm cố giải thích thật nhanh .
- 1 Nàng ấy...2 cũng nàng ấy, rõ là đang lo, xương của bổn phu nhân đây còn chưa liền hẳn đây này!!!
- Đương nhiên ta biết nương tử của ta chịu khổ rồi, nhưng mà nàng đang ghen đấy hả?
Nhất Phàm nghiêng người nhìn tôi chớp mắt.
- Mơ đi, ai thèm ghen với cô nương tử thanh mai trúc mã của chàng chứ!
- Haha, rõ là đang ghen.
- Ta không có.! trả lời dứt khoát
- Cái mặt đáng ghét của nàng, ta phải cho nàng 1 trận nên thân.
Nhất Phàm nhanh tay phủ chăn kín mít cả 2.
-