Nhìn Trần Tố Anh ngã xuống đất, đáy mắt Tần Nhã Đan thoáng lộ vẻ hốt hoảng, rất nhanh đã trấn định lại.
Tần Nhã Đan đưa tay ra dò thử hơi thở của Trần Tố Anh, vẫn còn thở.
“Bác gái, cháu đi gọi bác sĩ cho bác ngay đây...”
Tần Nhã Đan buông bình chữa cháy xuống, cô ta đi được hai bước, đột nhiên lại dừng lại.
Trần Tố Anh đã nghe được những chuyện không nên nghe, một khi để Lục Cận Phong biết thì cô ta và Lục Cận Phong sẽ không còn khả năng gì nữa.
Nghĩ đến đây, Tần Nhã Đan lại do dự.
“Không, không được, cháu không thể cứu bác.”
Tần Nhã Đan lầu bầu lẩm bẩm một hồi, đúng lúc này cô ta lại thấy bóng dáng Vạn Nhất chạy sang bên này, cô ta không chút do dự chạy về phía cửa cầu thang bộ.
Vạn Nhất cùng đi với Xa Thành Nghị, đầu tên hai người đi vào phòng bệnh, không tìm được người, lúc này mới ra ngoài tìm Trần Tố Anh.
Vạn Nhất tinh mắt, nhìn thấy Trần Tố Anh ngã nằm trong lối phòng cháy chữa cháy, vội vàng chạy tới: “Dì Trần.”
Vạn Nhất đỡ người dậy, mới nhìn thấy sau gáy Trần Tố Anh bị thương, vết thương đã khép miệng trước đó lại chảy máu.
Sắc mặt Vạn Nhất nghiêm trọng: “Xa Thành Nghị, nhanh.”
Xa Thành Nghị ngồi xổm xuống, đưa tay đẩy mí mắt của Trần Tố Anh lên, quan sát con ngươi của bà một chút: “Lập tức đưa tới phòng giải phẫu.”
Hai người vội vàng đưa người vào phòng phẫu thuật, chuyên gia khoa Não trong bệnh viện đều bị gọi tới, cùng nhau hỗ trợ Xa Thành Nghị làm phẫu thuật cho Trần Tố Anh.
Vạn Nhất chờ ở cửa phòng phẫu thuật, cũng chính vào lúc này, điện thoại di động của anh ta reo lên, người ở đầu dây bên kia nói: “Anh Vạn, đại ca Lục bị bắt rồi.”
Lâu Doanh và Bạch Phi Minh từ bỏ chuyện gây phiền phức cho người khác, quay trở lại biệt thự, nhìn thấy nhà bị đục lỗ lớn, cả Lục Cận Phong và Tô Yên đều không thấy đâu, cũng đủ biết hai người đã bị bắt đi.
Lâu Doanh gọi điện thoại cho Lệ Quốc Minh: “Cậu, chị bị người của Địa Sát bắt đi rồi.”
Cùng lúc đó.
Ở khu nhà nào đó, xuyên qua đường mòn trong rừng, Lục Cận Phong và Tô Yên bị che mắt đưa vào trong một ngôi biệt thự, hai người bị giam trong một cái lồng sắt lớn.
Chốc lát sau, Lục Cận Phong lại bị người đưa đi, trong lồng sắt chỉ còn lại mình Tô Yên.
Tô Yên nương theo lồng sắt ngồi xuống, không làm loạn cũng không lên tiếng, rất im lặng.
Lục Cận Phong bị đưa đi được một lát thì cô nghe được tiếng bước chân tới gần, người nọ nhanh chóng đứng ở sau lưng cô, một luồng hương nước hoa phả vào mặt.
“Tần Nhã Hân.”
“Cô đúng là rất thông minh.” Tần Nhã Hân đưa tay tháo miếng vải đen trên mắt Tô Yên ra: “Nhìn cô bị giam trong lồng sắt lớn quả thực khiến cho người ta cảm thấy hả dạ.”
“Không phải nói Tần Chấn Lâm mời chúng tôi đi làm khách hay sao, vậy mà chỉ mang Lục Cận Phong đi, làm sao? Các người làm vậy là xem thường đàn bà à?”
“Vội đi chịu chết như vậy hay sao?” Tần Nhã Hân cười nhạt.
“Đừng có vội, rất nhanh sẽ tới phiên cô.”
Ánh mắt bình tĩnh của Tô Yên nhìn Tần Nhã Hân mà không nói lời nào.
Tần Nhã Hân bị nhìn chằm chằm, có chút không được tự nhiên, cô ta cau mày: “Cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Tại sao lại không nói chuyện?”
“Nói nhảm, nơi này chỉ có hai người chúng ta, tôi không nhìn cô chằm chằm thì nhìn ai? Ngoài ra, cô cũng không thích tôi nói chuyện, tôi sợ một lát nữa cô sẽ nổi giận.”
“Cô!” Tần Nhã Hân rất ghét bộ dạng lạnh nhạt của Tô Yên: “Cô không sợ chút nào sao?”
Bị bắt mà vẫn phách lối như vậy.
Tô Yên nhún vai: “Tôi sợ cái gì? Nếu các người dám động thủ với tôi, cũng không cần tốn nhiều công sức bắt trói tôi tới đây.”
Tần Nhã Hân hung dữ nói: “Tô Yên, cô đừng tưởng rằng tôi thực sự không dám làm gì cô, cô có biết gương mặt đó của cô khiến người ta chán ghét đến mức nào không, vô số lần tôi hận không thể xé nát mặt cô.”
Tô Yên cười, rõ ràng cô bị nhốt ở trong lồng nhưng cũng không lộ dù chỉ là một chút khiếp sợ.
“Tôi thực sự rất thích cái dáng vẻ không ưa tôi nhưng lại không thể đụng đến tôi của cô.”
“Tô Yên, mày, con khốn này.”
Tần Nhã Hân bị kích thích đến giận run lên, cô ta cũng không áp chế được lửa giận trong lòng, mở lồng sắt ra đi vào trong, giơ tay lên cho Tô Yên một cái bạt tai.
Cái tát này quá lợi hại, mặt cô nóng hừng hực, nhanh chóng đỏ lên.
Tô Yên khắc chế lại cảm xúc, nói: “Nhìn xem, bị tôi nói trúng rồi, nói nhiều hơn hai câu là đã chọc tức được cô, người chịu thiệt vẫn là tôi.”
Ở trước mặt Tần Nhã Hân, cô không hề để lộ sự tức giận của mình.
Mà tính thế hiện tại cũng không