“Cha tôi coi trọng cô, muốn cưới cô làm vợ nhỏ.”
“Cái gì cơ?”
Tô Yên trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng co rút mộ cái: “Cha cô muốn trâu già gặm cổ non? Tôi cũng không thể đồng ý được, hơn nữ, tôi ngay cả dáng vẻ của cha cô ra sao cũng không biết, ông ta nói cưới là cưới, tuổi cũng đáng tuổi cha người ta, đầu ông ta bị sao vậy chứ.”
Tô Yên thực sự rất kinh ngạc, hai cha con này đúng là hổ phụ sinh hổ tử, Tần Nhã Hân cướp Lục Cận Phong làm chồng, Tần Chấn Lâm lại muốn cưới cô.
Đây không phải là đang chọc cười người khác hay sao?
Sắc mặt Tần Nhã Hân hơi trầm xuống: “Sao, cha tôi vừa ý cô, đó là phúc khí của cô, cô còn không muốn lấy hay sao?”
Tô Yên cười nhạt: “Cô muốn gọi tôi làm mẹ kế đến mức như vậy sao?”
“Cô...” Tần Nhã Hân lại bị chọc tức.
Đúng vào lúc này, một người đàn ông có vết sẹo trên mép đi tới: “Cô hai, đại ca Tần bảo tôi đưa cô Tô qua đó.”
Vừa nghe Tần Chấn Lâm đòi người, Tần Nhã Hân khoát tay: “Đưa đi đi, đúng rồi, Lục Cận Phong đang ở đâu?”
“Ở trong phòng khách.” Người đàn ông nói: “Đại ca Tần nói để ngài Lục nghĩ thật kỹ, bất cứ ai cũng không thể đi vào trong.”
Tần Nhã Hân cau mày: “Anh ấy cự tuyệt cha tôi?”
Người đàn ông chần chừ: “Ừ, ngài Lục dù có chết cũng không theo, còn nói nếu như phải cưới cô hai, vậy anh ta, anh ta sẽ...”
“Sẽ làm gì?” Tần Nhã Hân không kịp chờ đợi hỏi.
Tô Yên cũng rất tò mò Lục Cận Phong làm thế nào để từ chối Tần Chấn Lâm.
Người đàn ông nói: “Sẽ...!Rút dao tự thiến.”
Phụt!
Tô Yên không nhịn được mà cười ra thành tiếng.
Cô cũng không nghĩ tới, Lục Cận Phong thực sự quá tuyệt, rút dao tự thiến để không cần phải cưới Tần Nhã Hân.
Sắc mặt Tần Nhã Hân khó coi đến cực điểm, hung hăng trợn mắt với Tô Yên.
Tô Yên lập tức thu lại nụ cười, nhưng vẫn không nhịn được cười châm biếm: “Chuyện này thực sự không thể trách tôi, cô hai Tần, chuyện này thực sự là, thực sự là quá buồn cười.”
Tần Nhã Hân cả giận nói: “Đưa cô ta qua cho cha tôi, tôi xem cô còn cười được không.”
“Dạ cô hai.” Người đàn ông lập tức lôi Tô Yên từ lồng sắt ra ngoài.
.
ngôn tình hài
Tần Nhã Hân cúi người ghé sát tai Tô Yên nói một câu: “Đúng rồi, nhắc nhở cô một câu, tính khí của cha tôi không được tốt, đối xử với đàn bà cực kì thô bạo, những người đàn bà trước kia của cha tôi đều không chịu nổi sự ngược đãi của ông ấy mà tự tử.”
Tô Yên tự mặc niệm cho bản thân ba giây.
Hóa ra là một tên biến thái.
Cô chỉ có thể cầu nguyện Lục Cận Phong bên kia nhanh chóng thoát ra được hoặc Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đi nhanh, nếu không cô thực sự phải gửi thân lại đây.
Tô Yên bị đưa đi, Tần Nhã Hân liếc nhìn thời gian rồi tới phòng bếp, người giúp việc đang nấu đồ ăn đêm.
Tối nào Tần Chấn Lâm cũng sẽ ăn khuya, chuyện này đã thành thói quen.
Người giúp việc thấy Tần Nhã Hân tới, cung kính gọi một tiếng: “Cô hai.”
Tần Nhã Hân liếc nhìn thức ăn đêm đã nấu xong trong nồi, đưa ra một bọc thuốc rồi nói: “Đợi một lúc nữa rồi bỏ vào nồi, đúng rồi, đưa một bát tới phòng cha tôi rồi đưa thêm một chén tới cho ngài Lục.”
“Cô hai, cái này...” Người giúp việc có phần không dám nhận thuốc.
“Sợ cái gì, cái này không phải thuốc độc, chẳng lẽ tôi còn có thể hại cha tôi hay sao.” Tần Nhã Hân nói: “Những thuốc này chẳng qua là trợ hứng cho cha tôi mà thôi.”
Người giúp việc hiểu ra: “Dạ, cô hai.”
Phòng ngủ lớn nhất trên tầng ba.
Hết sức xa hoa, trong phòng bày không ít châu báu đồ cổ, món nào món nấy giá trị liên thành.
Trên giường bày đầy đồ bằng vàng, ngoài ra còn có rất nhiều tiền giấy cổ trên nền đỏ thẫm, ngay cả mặt đất cũng dán toàn giấy bạc.
Cả phòng sáng long lanh.
ấn tượng đầu tiên của Tô Yên khi đi vào gian phòng này chỉ có một chữ, đắt.
Người đàn ông trung niên mặc đồ nhà Đường đứng bên cạnh giá đồ cổ đang tỉ mỉ lau chùi một bình hoa cổ.
Tô Yên chưa từng gặp Tần Chấn Lâm, nhưng cô nhìn một cái là đoán được người này chính là Tần Chấn Lâm.
“Tùy ý ngồi xuống đi, đừng cẩn trọng quá.” Tần Chấn Lâm quay sang chỗ Tô Yên rồi cúi đầu lau bình hoa: “Cô có thể nói được cái bình hoa trong tay tôi thuộc về triều đại nào, tiền ở chỗ này mặc cho cô cầm hết.”
Tô Yên liếc nhìn bình hoa cách mấy thước có một cảm giác quen thuộc nhưng mặt vẫn tỉnh rụi nói: “Tôi không có hứng thú với tiền.”
Cô cũng không nghe lời như vậy.
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói không có hứng thú với tiền.” Tần Chấn Lâm ngược lại lại cảm thấy hứng thú với những lời này của Tô Yên, ngẩng đầu lên, lúc ông ta thấy Tô Yên, trên mặt thoáng vụt qua vẻ khiếp sợ.
Tô Yên đã quá quen thuộc với biểu cảm trên mặt Tần