Sở dĩ mẹ thành công được cũng là vì Tần Chấn Lâm yêu thương và chiều chuộng bà ấy.
Tô Yên nghe Tần Chấn Lâm nói vậy cũng coi như là an ủi.
Chí ít mẹ không phải đơn phương yêu thầm.
Chỉ là mẹ và Tần Chấn Lâm đều là người có tính tình quật cường, đều không muốn cho đối phương một lối thoát, còn đều là cái dạng "Tôi yêu anh, nhưng tôi không nói, anh cũng nên hiểu", cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau.
Người không biết bày tỏ, nhưng lại giấu tình yêu vào trong hành động,
Mẹ yêu Tần Chấn Lâm, nên lựa chọn sinh ra cô.
Tần Chấn Lâm yêu mẹ, tự tay gầy dựng Địa Sát làm sính lễ.
Trong xe im lặng một lúc lâu, Tần Chấn Lâm chìm đắm trong bi kịch của chính mình.
Tô Yên cũng đang cảm khái, nhất thời không biết nên nói gì.
Qua một lúc lâu sau, Tô Yên nói: "Lúc đầu mẹ tôi mang song thai, một đứa đã mất rồi, chỉ còn giữ lại một đứa là tôi đây, bà ấy đến lúc chết cũng nhung nhớ đến ông."
Lệ Quốc Minh lừa mẹ uống thuốc phá thai, nếu như cái thuốc phá thai đó phá không tận gốc thì cũng đã không có cô rồi.
Hai mắt Tần Chấn Lâm đỏ hoe, nước mắt đã rưng rưng nơi khóe mắt, ông ta muốn cười rồi lại muốn khóc: "Là cha có lỗi với mẹ con, một người đàn ông cao lớn cần mặt mũi gì cơ chứ."
Lúc trẻ trung tính tình bồng bột, mặt mũi quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Con người đến tuổi trung niên rồi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trân trọng người trước mắt là quan trọng nhất.
Tô Yên cầm ly sữa, kéo kéo mép môi với tâm tình rối loạn: "Ông còn có lỗi với tôi."
Ngoại trừ hiến giống ra thì Tần Chấn Lâm còn là một người cha, nhưng chưa tròn trách nhiệm nào cả.
"Con gái à, cha xin lỗi con." Tần Chấn Lâm nhìn Tô Yên, đột nhiên cúi người xuống thấp, còn là cúi người một góc chín mươi độ nữa, thái độ vô cùng thành thật.
Tô Yên: "..."
"Ông không sợ tôi tổn thọ."
Cô nào dám nhận cái cúi người của Tần Chấn Lâm.
Tần Chấn Lâm lại vội vàng xoay người sang trái phải, cúi chào với không khí: "Như vậy thì không tổn thọ con rồi!"
Đây là logic gì đây chứ?
Trở lại chuyện chính, Tô Yên nhớ đến lời của Trần Tú Anh liền hỏi: "Cả đời của ông hai tay có từng dính máu tươi chưa?"
Tần Chấn Lâm vừa nghe, lập tức ra dáng đại ca của Địa Sát, nói với vẻ vô cùng hào khí: "Người hành tẩu trong chốn giang hồ, sao mà không dính máu tươi được."
"Mạng người thì sao?"
"Chuyện phạm pháp thì cha không làm." Tần Chấn Lâm nói: "Chính là những lúc cần thiết lắm thì sẽ dùng chút thủ đoạn đặc biệt."
Tô Yên hừ lạnh một tiếng: "Nếu như ông không làm thì tại sao lúc trước lại đến cục cảnh sát uống trà chứ?"
Tần Chấn Lâm cười mỉa mai, chết cần mặt mũi sống chịu tội, chống chế: "Là bạn cũ nhớ đến cha, mời cha vào ngồi thôi."
"Quan hệ của ông thật rộng, đến cục cảnh sát mà cũng có bạn cũ." Tô Yên cũng hỏi toạc ra: "Chủ tịch hội đồng quản trị tiền nhiệm của tập đoàn Lục Thị gặp phải tai nạn mà qua đời, chuyện này có liên quan tới ông không?"
Vừa nghe câu nói này, Tần Chấn Lâm bắt đầu dè dặt.
"Con gái à, sao con lại hỏi đến chuyện này?"
"Trước tiên đừng có gọi tôi là con gái, tôi còn chưa có nhận ông.
Đừng tưởng là nói được mấy câu thì bắt đầu muốn làm thân." Tô Yên lấy lại thần thái, hỏi với vẻ nghiêm túc: "Chuyện này liên quan đến tôi và Lục Cận Phong, đương nhiên tôi phải hỏi cho rõ ràng, ông chỉ cần nói thẳng là chuyện đó có liên quan đến ông hay không?"
Tô Yên ăn ngay nói thẳng không hề vòng vo với Tần Chấn Lâm.
Về điểm này, cũng may là cô không di truyền tính tình của mẹ mình và Tần Chấn Lâm, nếu không cô và Lục Cận Phong cũng không thể đi được đến ngày hôm nay.
Tần Chấn Lâm căm nín hết nửa ngày, cuối cùng nói một chữ: "Có!"
Một chữ "có" này giống như là một con dao bén nhọn.
Răng rắc một tiếng, Tô Yên tựa hồ có thể nghe được tiếng tình cảm đứt đoạn giữa mình và Lục Cận Phong.
Xong rồi!
Tần Chấn Lâm dừng lại trong chốc lát rồi lại nói: "Lúc đó cha muốn mở rộng kinh doanh ở Đế Đô.
Tập đoàn Lục Thị phát triển rất tốt, cha liền nhắm vào nó.
Cha đã tìm đến Lục Nguyên Thành mấy lần để hợp tác nhưng ông ta không đồng ý, sau đó cha thẹn quá hóa giận, muốn dạy dỗ ông ta một chút, liền kêu người ra tay."
Tô Yên nhất thời thất thần: "Tầm nhìn của ông thật tốt, không nhắm vào ai, lại nhắm vào nhà họ Lục."
"Chuyện này cũng không hoàn toàn là tầm nhìn của cha tốt, lúc đó cha mời một người cố vấn tài chính, ông ta nói với cha đầu tư vào nhà họ Lục là có triển vọng nhất.
Như vậy thì có thể dễ dàng đứng vững ở Đế Đô."
Khóe môi Tô Yên run rẩy: "Tôi không có khen ông!"
Cả nửa ngày trời, Tần Chấn Lâm thật sự không nghe ra sự mỉa mai của Tô Yên, còn cho rằng cô thật sự khen tầm mắt