Xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, Tô Yên luôn cảm thấy cố vấn tài chính mà Tần Chấn Lâm nhiều lần nhắc đến có vấn đề.
Tần Chấn Lâm lắc đầu: “Không biết, sau khi Lục Nguyên Thành chết, cố vấn tài chính đó đã từ chức rồi.
”
“Vội vàng vậy sao?” Tô Yên nhíu mày.
“Con gái, con có ý gì?” Tần Chấn Lâm cũng ra khỏi xe.
“Ông đừng vội đi tự thú, tìm cho ra cố vấn tài chính kia đã, tôi cảm thấy tai nạn xe năm đó có gì đó kì lạ.
”
Tô Yên cũng ôm theo tâm lý cầu may để thử, nếu như Tần Chấn Lâm chỉ muốn dạy dỗ Lục Nguyên Thành một chút, tội gì phải gây ra chết người.
“Con gái, cha nghe theo con.
” Tần Chấn Lâm nói: “Đợi cha an táng cho Nhã Đan xong thì sẽ tìm người.
”
Không phải Tần Nhã Đan đã được Tần Nhã Hân mang về an táng rồi sao?
Tần Chấn Lâm nhìn ra được sự nghi hoặc của Tô Yên, nói: “Cha muốn an táng Nhã Đan và mẹ con trong cùng một nghĩa trang, cha đã tìm được công việc nhân viên quản lý ở nghĩa trang rồi, lúc mẹ con còn sống cha và mẹ con đã bỏ lỡ nhau, bây giờ cha muốn ở bên cạnh mộ của bà ấy.
”
Trong lòng Tô Yên vô cùng chấn động: “Ông không cần Địa Sát nữa sao?”
Vất vả ra sức gây dựng nhiều năm như vậy, sau khi có được danh lợi quyền thế, lại nỡ buông bỏ sao.
Tần Chấn Lâm cười cười, thở ra một hơi thật dài: “Vốn dĩ là vì giận dỗi với mẹ con nên mới lập ra Địa Sát, bây giờ mẹ con đã không còn nữa, mấy vật ngoài thân này cũng chẳng còn tác dụng gì với cha nữa, quyền thế địa vị tiền bạc cha đều đã từng có, đã từng hưởng thụ, đã đủ rồi.
”
Tần Chấn Lâm vô cùng rộng lượng, cũng thật sự buông xuống rồi, hôm nay ông ta đến tìm Tô Yên là muốn làm tròn trách nhiệm của một người cha một lần trước khi đến chỗ nghĩa trang.
Nếu Tô Yên bảo ông ta đi tự thú, ông ta sẽ không nói lời nào mà đi ngay.
Ngôn Tình Hài
Tần Chấn Lâm lấy một tấm thẻ từ trong túi ra, nhét cho Tô Yên: “Cầm lấy, người làm cha này hổ thẹn, không thể cho con cái gì, trước kia còn suýt nữa đã hại chết con, bây giờ thì lại gây ra hiềm khích giữa con là Lục Cận Phong.
Tiểu Yên, đừng đi theo vết xe đổ của cha và mẹ con, người chết đã là quá khứ, người còn sống mới là quan trọng nhất, đừng đợi đến tuổi của cha mới biết hối hận, trên đời này không có thuốc hối hận đâu.
”
Đó là một tấm thẻ của ngân hàng Thuỵ Sĩ.
Tô Yên tò mò hỏi: “Bên trong có bao nhiêu tiền?”
Cho dù cô đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng khi Tần Chấn Lâm nói: “Không nhiều lắm, cũng chỉ có năm mươi tỷ.
”, trong lòng cô vẫn hơi bất ngờ.
Trong phút chốc cô đã trở thành phú bà siêu giàu rồi sao?
Mà như vậy vẫn chưa xong.
Tần Chấn Lâm lại nói: “Là tiền đô.
”
“A a!”
Tô Yên đột nhiên cảm thấy tấm thẻ này thật phỏng tay.
Mấy trăm tỷ đang ở trong lòng bàn tay cô đấy.
“Ông đào sạch Địa Sát rồi?”
“Không, cha đã để lại mấy trăm triệu cho em gái con.
” Tần Chấn Lâm nói: “Địa Sát để lại cho nó, kiếm được nhiều hay ít thì phải xem nó kinh doanh thế nào.
”
“Có thể tiết lộ một chút về mảng kinh doanh chính của Địa Sát là gì không? Kiếm tiền như thế nào vậy?” Tô Yên nói: “Nghe đồn các người cái gì cũng làm.
”
“Đúng vậy, cái gì cũng làm, chỉ cần là việc kiếm ra tiền thì Địa Sát đều làm, mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì là con mèo tốt.
” Tần Chấn Lâm nói: “Cha đã mua vài mỏ vàng và vài mỏ dầu ở nước ngoài.
”
Thật là… giàu.
Người cha đại gia.
Tô Yên sờ sờ tấm thẻ, cảm thán nói: “Đồng chí Tần, ông đúng là con giun trong bụng tôi, biết lấy cái gì để mua chuộc tôi, tôi thật sự cảm thấy không nỡ, nhưng tấm lòng mấy trăm tỷ này, tôi nhận, còn thẻ thì ông lấy về đi.
”
Tần Chấn Lâm cảm thấy ngạc nhiên: “Con không cần?”
Đây là mấy trăm tỷ đấy.
“Nếu số tiền này có thể mua được mạng của Lâm Nguyên Thành về, vậy thì tôi sẽ nhận.
”
Tiền có thể mua được tất cả, nhưng không thể mua được mạng sống.
Biệt thự Nam Sơn.
Lúc Tô Yên hoàn hồn thì đã là nửa đêm rồi.
Sau khi cô nói chuyện với Tần Chấn Lâm, lại một mình đi lang thang bên ngoài một vòng mới trở về.
Mấy đứa nhỏ đều ngủ rồi, đến Lâu Doanh và Bạch Phi Minh vừa dọn vào cũng đã ngủ rồi.
Cả căn biệt thự vô cùng yên tĩnh.
Lần này không có ai đi tìm Tô Yên nữa, trong phòng ngủ, đèn cũng đã tắt rồi.
Lúc Tô Yên mở cửa ra, trong lòng có hơi mất mát, thì thầm: “Đàn ông quả nhiên đều như nhau, có được rồi thì sẽ không để tâm nữa, một ngày rồi, cũng không ra ngoài tìm mình.
”
Trong bóng đêm, Lục Cận Phong trốn ở một góc nào đó tỏ ra rất cạn