Tinh thần kiên trì quyết không từ bỏ của Lý Văn thực sự rất đáng khâm phục.
Nhưng tính tình An Hinh cực kỳ chanh chua đanh đá, EQ của Lý Văn không đủ dùng, ca này khó nhằn.
Lý Văn trợn trắng mắt nhìn Tô Yên: "Chị này, chị còn có mặt mũi mà cười em hả? Lần trước chị xúi dại em mua thuốc cầm máu, sau đó Hinh Hinh cho em ăn bơ tận một tháng."
Bà dì đến thăm lại đi mua thuốc cầm máu, Lý Văn chắc chắn là nạn nhân của chứng bệnh trai thẳng giai đoạn cuối quái ác.
Tô Yên còn gì để nói đây?
Lục Cận Phong gắp một miếng xương sườn cho Tô Yên rồi quay qua nói với Lý Văn: "Anh kiến nghị cậu đến tìm Vạn Nhất mà học hỏi, cậu ta cua gái khá là lành nghề đấy."
Tô Yên lặng lẽ liếc nhìn Lục Cận Phong, Vạn Nhất cua gái lành nghề á hả?
Suy nghĩ kỹ một hồi thì thấy anh ta đúng là có hơi cao tay thật, chỉ dùng một chiêu giả heo ăn thịt hổ đã làm Lâu Doanh hơi liêu xiêu rồi.
Mặc dù trên hình thức chưa có tiến triển, nhưng trên thực chất vẫn có bước tiến khá đáng kể.
Lý Văn mừng rỡ trong lòng, cảm kích đến mức đánh rơi cả đôi đũa, cầm chặt tay Lục Cận Phong kích động: "Anh rể, chỉ có anh là trọng nghĩa thôi, phiền anh rể giúp em nối máy với tổ tư vấn."
Lý Văn không quen Vạn Nhất, tự dưng chạy đến nhờ Vạn Nhất giúp đỡ thì đường đột quá.
"Không thành vấn đề."
Lý Văn vui vẻ, ân cần niềm nở bưng cơm rót nước cho Lục Cận Phong rất chi là lễ phép.
Lý Mộc Sinh không nói gì, nếu con trai ông làm thân được với đám Lục Cận Phong và Vạn Nhất thì đó mới là một món hời thực sự.
Khi hai người họ ăn cơm tối xong, rời khỏi nhà họ Lý, đồng hồ đã điểm mười giờ tối.
Lục Cận Phong lái xe, xe của Tô Yên tạm thời để ở nhà họ Lý.
Tô Yên chuyển bó hướng dương được Hứa Nguyên tặng lên xe của Lục Cận Phong: "Về nhà thôi, em nhớ con quá."
"Hoa này đẹp đó." Lục Cận Phong liếc nhìn rồi thuận miệng khen một câu.
"Hoa này là đồ của sản phụ em đụng phải tặng cho em.
Cô ấy làm việc trong một cửa hàng hoa." Tô Yến nói: "Hoàn cảnh của cô ấy đáng thương lắm.
Nhà mẹ đẻ không còn ai, chồng lại bội bạc.
Cô ấy đang mang thai mà phải một mình kiếm sống ở Đế Đô này.
Cô ấy bảo mình rất ghen tị với em, vì em có một người chồng tốt."
Nói xong, Tô Yên nắm tay Lục Cận Phong, tựa đầu vào vai anh.
Đáy mắt Lục Cận Phong mang theo ý cười, miệng lại nói cực kỳ nghiêm túc: "Anh đang lái xe đấy nhé, ngồi yên đi, đừng có chòng ghẹo tài xế."
Tô Yên nhìn anh cười cười, ngắt eo anh một cái: "Còn giả đò nghiêm túc với em."
"Yên Yên." Lục Cận Phong nghiêm túc thành thật hỏi: "Hôm nay có phải ngày rụng dâu của em không?"
"Làm...làm gì?" Tô Yên đơ người giây lát, lập tức hiểu ý Lục Cận Phong, cô bèn nhanh chóng buông tay ra.
Lục Cận Phong mỉm cười, đạp ga, tăng tốc trở về nhà cũ của nhà họ Lục.
Về đến nhà xuống xe, Tô Yên cầm hoa hướng dương muốn chuồn vào phòng em bé: "Em đi xem con thế nào."
Lục Cận Phong bế ngang cô lên: "Yên Yên, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, anh thấy chúng ta nên đi trồng người trước đã."
Tô Yên xấu hổ che mặt: "..."
Bao nhiêu người làm trong nhà đến hóng chuyện, Lục Cận Phong bế Tô Yên lên lầu đi vào phòng ngủ, cái dáng vẻ vội vàng sốt sắng đó hệt như một tên nhóc choai choai mười tám tuổi.
Trước khi vào phòng, Lục Cận Phong dặn dò người làm trong nhà: "Nhớ trông nom bé Ba với bé Tư cho tốt."
"Vâng, thưa cậu." Cô người làm cười toe toét.
Mặt Tô Yên càng đỏ hơn.
Dạo này lục Cận Phong đang dốc lòng với kế hoạch trồng người của mình.
Để sinh được một mụn con gái, Lục Cận Phong đã tìm đến một số phương pháp cổ truyền, thậm chí còn dán đầy áp phích bé gái trên tường phòng ngủ.
Tô Yên dở khóc dở cười, nhưng cùng lúc đó cô cũng cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Cô hy vọng những ngày tháng sau này có thể mãi êm đềm và hạnh phúc như thế này.
Bé Ba và bé Tư chầm chậm lớn lên, thành tích học của Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc tốt, ông cụ Lục dưỡng lão trên núi Đào Hoa, cảm tình hai vợ chồng hòa thuận, đây là điều ước lớn nhất của Tô Yên rồi.
Sau khi Tô Yên trở về từ Vương Bài, cô không nghe được tin tức gì từ Tô Duy, nhưng khi đưa bọn trẻ đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe định kỳ, cô đã gặp Tô Vân.
Tô Vân đưa con gái đến bệnh viện tiêm phòng, lúc đó Tô Yên và Lệ Uyển đang mỗi người đẩy một cái xe đẩy em bé thì gặp Tô Vân ở hành lang.
Tô Vân đã không còn ấn tượng gì về Lệ Uyển nữa, đã lâu không gặp Tô Yên, thấy cuộc sống của Tô Yên toàn vẹn như vậy, bản thân lại là một người mẹ đơn thân đã ly hôn nuôi một đứa con gái, tâm lý cô ta đột nhiên hơi mất cân bằng.
Người phụ nữ này ấy mà, cứ lúc nào tâm lý mất cân bằng là lại phải tuôn ra vài câu chua ngoa.
"Ê, đã lâu không gặp, tôi còn tưởng cô lại đắc tội với ai đó mà xảy ra chuyện rồi chứ." Tô Vân đi tới, liếc mắt nhìn đứa bé trong xe đẩy: "Trông không giống Lục Cận Phong chút nào."
Tô Yên cười lạnh: "Cô mồm mép như vậy, xem ra lại muốn được dạy cho bài học hả?"
"Nói đùa thôi