Từ sau khi Lục Thừa Mẫn bị bắt đi, Lục Gia Hành cũng không xuất hiện lần nào, sao đột nhiên giờ ông ta lại xuất hiện rồi?
Chẳng lẽ là do cô hoa mắt?
"Tiểu Yên?" Lệ Uyển lớn tiếng gọi: "Con nhìn thấy gì vậy?"
"Mẹ, hình như con gặp người quen, không có gì, đi thôi.
" Tô Yên vừa đẩy chiếc xe đẩy dành cho trẻ sơ, vừa nói: "Mẹ, phải nhờ mẹ đưa bé ba bé tư về nhà họ Tô trước rồi, con phải vào cửa hàng một lát.
"
"Đi đi, phụ nữ cũng cần có sự nghiệp của riêng mình, cứ giao các cháu cho mẹ là được.
" Lệ Uyển nói: "Vừa hay đưa hai đứa bé này về nhà sẽ khiến mấy người kia có việc để làm, đỡ để bọn họ rảnh rỗi cãi vã lẫn nhau.
"
Hiện giờ đồng chí Tần cứ thích lên nước làm khó người khác, lúc nào cũng kiếm cớ cãi nhau, hai người này cứ một ngày một trận cãi nhau nhỏ, ba ngày lại được trận cãi nhau to.
"Mẹ, mẹ mà cứ tiếp tục như vậy với đồng chí Tần thì cũng không phải cách, sao nào, chẳng lẽ muốn cãi nhau tới già hay sao?"
Nhắc tới Tần Chấn Lâm, sắc mặt Lệ Uyển lại trở nên khó coi: "Ông ấy đúng là kiểu ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm.
"
"Vậy hai người! có còn khả năng không?" Tô Yên thẳng thừng hỏi.
Là một đứa con gái, Tô Yên vẫn hy vọng hai người bọn họ có thể ở bên nhau, mong trong lòng bọn họ vẫn còn có đối phương, đã phí hoài mất hai mươi năm trời, mà đời người, làm gì có được mấy lần hai mươi năm.
Lệ Uyển im lặng, bà ấy hơi chần chừ rồi lại buồn bã nói: "Mẹ đã tới tuổi này rồi còn nói gì tới làm những thứ đó, Tiểu Yên, con mau vào cửa hàng đi, mẹ đưa bọn trẻ về được rồi.
"
"Mẹ, trước đây mẹ đã nói với con là muốn sống cho bản thân mình, sao giờ lại sợ sệt nhiều thứ quá vậy?" Tô Yên hỏi: "Có phải bởi vì chú Thương Quan không?"
Thương Quan Ân đã làm bạn với Lệ Uyển mười mấy năm, tình cảm đó của bọn họ quả thực rất sâu sắc.
Lệ Uyển cười: "Cái người này ấy hả, càng già càng thụt lùi, Tiểu Yên, tình ý của chú Thương Quan của con vô cùng sâu nặng, mẹ không thể nhận lời ai, cũng không thể phụ lòng ai được.
"
Dường như Tô Yên đã hiểu ý của bà, cô không nói gì nữa, bèn giao con lại cho Lệ Uyển sau đó đi vào cửa hàng.
Tô Yên nhớ tới tiệm hoa của Hứa Nguyên gần với cửa hàng của mình, thế là cô bèn dừng xe, định bụng vào tiệm hoa thăm Hứa Nguyên một lát.
Cô vừa bước vào cửa hàng đã đi lướt qua một người đàn ông tay cầm bó hoa bách hợp, suýt thì đụng trúng anh ta.
Lúc đầu cô không phản ứng kịp, đợi tới khi người đàn ông kia đi xa rồi, Tô Yên mới nhớ ra đó là Chu An.
Người đàn ông vừa nãy là Chu An.
Tô Yên lại vội vàng chạy ra khỏi tiệm hoa, vừa đúng lúc nhìn thấy Chu An đang ngồi lên một chiếc taxi chuẩn bị rời đi.
"Tô Yên!"
Tiếng gọi của Hứa Nguyên vang lên đằng sau lưng, giọng điệu toát ra vẻ vui mừng: "Cô tới mua hoa sao?"
Tô Yên ngoảnh lại, hỏi: "Người đàn ông lúc nãy! "
"Cô hỏi người mua hoa bách hợp sao? Sao vậy?" Hứa Nguyên nhìn theo hướng Chu An rời khỏi, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu, bèn nói: "Hình như anh ta mua hoa để tới viếng bạn, Tô Yên, cô quen anh ta sao? Bạn cô à?"
"Tôi có quen, nhưng không thân thiết, cũng không phải bạn bè gì.
" Tô Yên lắc đầu, hôm nay Hứa Nguyên ăn mặc đơn giản, mái tóc dài được búi gọn lên, vẫn trang điểm đậm như xưa, lớp phấn cô ta đắp lên mặt quả thực rất dày.
"Hứa Nguyên, gần đây cô thấy thế nào?"
"Cũng ổn, đứa bé hay đạp bụng tôi lắm.
" Hứa Nguyên mỉm cười, rồi lại tỏ ra buồn bã: "Tôi không có bạn ở Đế Đô, chỉ mong tới lúc sinh con sẽ