Tô Vân thoáng ngây ngốc.
"Hả?"
Ánh mắt của Lục Cận Phong sắc lạnh như cơn gió tháng mười hai: "Cút!"
Như này là đủ rõ ràng rồi.
Tô Vân: "..."
Lúng túng đứng đó không biết làm sao.
"Ngài, ngài Lục à, tôi chỉ là tới thăm anh một chút thôi, không có ý gì khác đâu."
"Đừng để tôi nói lại lần hai." Giọng điệu của Lục Cận Phong lại lạnh thêm mấy phần.
Tô Vân bị nhìn chằm chằm đến cả người sợ hãi: "Ngài Lục, anh nghỉ ngơi cho tốt, hôm khác tôi trở lại thăm anh."
Nói xong câu này, Tô Vân để đồ xuống rồi nhanh rời đi.
Tô Vân chạy rất nhanh, ánh mắt của Lục Cận Phong quá đáng sợ, tựa như là muốn giết người vậy.
Lúc đi tới nơi không có người nữa Tô Vân mới vuốt vuốt ngực, đúng thật là quá mức nguy hiểm rồi.
Trước đây cô ta nhìn thấy Lục Cận Phong đối xử với Tô Yên cũng rất dịu dàng, cười nói nhẹ nhàng, ánh mắt lúc nhìn Tô Yên cũng luôn ngập tràn một vẻ cưng chiều.
Nhưng Lục Cận Phong vừa nãy thật sự rất đáng sợ nha, cô ta vẫn là đi trước đã, về đợi tin tốt.
Chỉ cần cô ta cố gắng sống sót thì những ngày tháng tươi đẹp ở phía sau.
Bệnh viện gia đình ở Đế Đô.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Chu An lo lắng đi tới đi lui.
Con trai của anh ta đang cấp cứu ở bên trong.
Trình độ chữa bệnh và trang thiết bị của bệnh viện ở thành cổ có hạn, Chu An đã đưa đứa bé tới thẳng bệnh viện lớn ở Đế Đô.
Đứa bé vẫn luôn trong tình trạng nguy kịch, bởi vì lúc ở trong bụng mẹ chịu đòn quá nghiêm trọng nên ngũ tạng có bị ảnh hưởng đôi chút.
Lúc Tần Nhã Hân mang thai lại cố ý thường xuyên ở trong môi trường hoa cỏ độc hại, đây cũng là lý do khiến đứa bé bị dị dạng, khiếm khuyết.
Chu An đã đợi hai tiếng đồng hồ rồi, đúng lúc này vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người quen.
Chu An ngạc nhiên không thôi: "Đại ca Tần?"
Người tới tìm Chu An chính là Tần Chấn Lâm.
Tần Chấn Lâm vốn dĩ đã không màng tới chuyện thế sự, nhưng bây giờ ông ta lại không thể không can thiệp vào.
"Chu An, đi theo tôi."
Tần Chấn Lâm nói xong cũng đi ra ngoài.
Chu An chần chừ đi theo.
Ở hành lang sân sau của bệnh viện nơi không có một bóng người.
"Đại ca Tần, sao ông lại tới đây?" Trước đó từ chỗ của Tần Nhã Hân, Chu An đã moi ra được tin tức Tần Chấn Lâm còn sống.
Tần Chấn Lâm nhìn Chu An, nói: "Khoảng thời gian này cậu liên kết với đứa con gái bất hiếu kia của tôi đã quậy không ít chuyện rồi, cậu thật sự nghĩ là tôi không biết gì cả sao?"
"Đại ca Tần, cô cả..."
"Chết rồi, thi thể bây giờ đang để ở đồn cảnh sát." Tần Chấn Lâm tức giận nói: "Cả đời Tần Chấn Lâm này của tôi, không có đứa con gái như vậy."
"Trời ơi cô cả!" Chu An đau xót, cho dù biết Tần Nhã Hân lành ít dữ nhiều, nhưng lúc chính tai nghe thấy vẫn không thể nào chịu đựng được.
Tần Chấn Lâm nói: "Chu An, cậu theo tôi nhiều năm như vậy cũng hiểu rất rõ quy định của Địa Sát.
Hôm nay tôi giữ lại một mạng cho cậu, giải tán Địa Sát, đường ai nấy đi."
Chu An sợ khiếp vía: "Đại ca Tần, nhưng Địa Sát là do một tay ông sáng lập mà!"
Tần Chấn Lâm chắp tay ra sau lưng, nhìn về phía xa, nói: "Lúc trước khi tôi sáng lập Địa Sát là muốn chứng minh cho mẹ của Yên Yên thấy lựa chọn Tần Chấn Lâm tôi là đúng đắn, đó là sính lễ mà tôi dành tặng cho mẹ của Yên Yên.
Nhưng bây giờ, nó đã trở thành thứ tư bản cho cậu với đứa con gái bất hiếu kia của tôi muốn làm gì thì làm, vậy cũng không cần tồn tại nữa."
"Đại ca Tần, cô cả cũng là con gái của ông, nhưng thi thể của cô ấy ông lại để ở đồn cảnh sát.
Ông là cha ruột của cô ấy, không phải nên báo thù cho cô ấy hay sao?"
"Báo thù ai?"
Tần Chấn Lâm vừa nghĩ tới chuyện này đã không kìm được lửa giận: "Lục Gia Hành đã chết rồi, tất cả những thứ này đều là do mấy người gieo gió gặt bão.
Con gái tôi bây giờ vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt chưa biết sống chết thế nào, tôi đây thật sự rất hối hận khi đã giao Địa Sát cho hai người."
Chu An á khẩu không trả lời được, Tần Chấn Lâm duỗi tay nói: "Đưa nhẫn ra đây."
Đó là nhẫn tượng trưng cho thân phận ông trùm của Địa Sát.
Tổng cộng có hai cái, một cái trong tay Tần Nhã Hân, một cái ông ta đã đưa cho Tô Yên rồi.
Chu An chần chừ giao nhẫn ra, Tần Chấn Lâm lấy nhẫn xong rồi nói một câu: "Cậu tự mà lo liệu lấy." rồi xoay người rời đi.
Trong đầu Chu An hiện tại chỉ hy vọng con trai của anh ta có thể sống sót, đây chính là đứa con mà Tần Nhã Hân thay anh ta sinh ra, cũng là đứa con đầu tiên duy nhất của anh ta.
Chu An đứng phòng thủ ở bên ngoài phòng cấp cứu hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy bác sĩ từ bên trong trở ra, tiếc nuối nói: "Người thân của bệnh nhân, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, anh vào nhìn đứa bé lần cuối đi."
Đối với Chu An mà nói, lời nói của bác sĩ hoàn toàn chính là tiếng sét đánh ngang tai.
"Con trai của tôi, con trai của tôi."
Chu An vọt vào trong phòng cấp cứu, chỉ thấy ở bên trong bác sĩ đang che vải cho đứa bé.
Chu An bị đả kích rất lớn, con của anh ta chỉ mới sống được có mấy tiếng đâu chứ? Cứ như vậy mà