Ông Tiết hậm hực nở nụ cười: "Hạ Phi, ông cũng là muốn để hai anh em tụi con đoàn tụ.
Một mình em trai con lưu lạc bên ngoài không an toàn đâu, mang nó tới đảo thì con cũng có bạn rồi."
Trong suốt cuộc nói chuyện, Hạ Phi luôn nhìn chằm chằm vào ông Tiết, vô cùng nghiêm túc mà nói: "Ông Tiết, đừng có ý đồ gì với em trai của con, con không đồng ý cho nó lên đảo đâu."
Ông Tiết bị nói trúng tim đen, cười xòa nói: "Ông chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không tìm thì không tìm.
Không phải là do ông lo lắng đó sao, còn nhỏ tuổi như vậy đã lang bạt bên ngoài, đáng thương biết mấy."
"Nếu ai gặp phải em trai của con, người đó mới thật sự là đáng thương."
"Có ý gì?"
Hạ Phi không nói tiếp nữa, uống một ngụm nước rồi tiếp tục tập luyện.
Hai anh em lớn lên cùng nhau, Hạ Phi dĩ nhiên biết rõ em trai của mình.
Một thằng nhóc lanh lợi, mưu mẹo gian manh, lăn lộn bên ngoài cũng không phải khó khăn gì lắm.
Đây cũng là lý do vì sao dù Hạ Phi sốt ruột nhưng lại không đi tìm em trai mình.
Bây giờ cậu bé còn quá yếu kém.
Chỉ có cách trở nên mạnh mẽ hơn, đợi đến lúc vượt mặt đại ca Lục rồi mới có thể đi tìm em trai của mình.
Ông Tiết bĩu môi, già rồi lại hành động như con nít mà khẽ hừ một tiếng, chắp tay sau lưng rời đi.
"Ông Tiết, ai chọc ông giận thế? Hạ Phi đâu?" Xa Thành Nghị từ ngoài đi vào.
"Tự mình tìm đi." Ông Tiết trỗi dậy tính khí nhỏ nhen.
Xa Thành Nghị vừa nhìn đã biết chuyện: "Lại đi tìm Hạ Phi để nó chọc tức rồi?"
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới thì ông Tiết đã lập tức dừng chân, lại giống như một ông già tính nết trẻ con mà quay sang mắng vốn với Xa Thành Nghị: "Tiểu Xa à, cậu nói xem, tôi có lòng tốt bảo Hạ Phi đi tìm em trai, nó lại không hề cảm kích.
Tôi đã lớn tuổi vậy rồi, hao tâm tổn sức như thế, tôi cũng khổ sở lắm chứ."
"Hạ Phi còn có em trai?" Xa Thành Nghị kinh ngạc, anh ta thật sự là không biết chuyện này.
Hạ Phi có em trai, chuyện này hiện tại chỉ có mỗi ông Tiết biết được.
"Tôi cũng biết mới đây thôi, hai anh em tụi nó trước đó chia cắt.
Hạ Phi gặp được tôi, một đứa khác thì không biết hiện tại đang ở đâu." Ông Tiết cảm thấy vô cùng tiếc nuối, không thể nhặt được cùng lúc hai đứa bé.
Xa Thành Nghị vừa uất ức vừa phẫn nộ: "Ông khẳng định là có lòng tốt muốn tìm em trai cho Hạ Phi, chứ không phải là muốn gạt thằng bé lên đảo đó chứ?"
"Chuyện này sao có thể nói là gạt chứ, tôi đây cũng là tuyển dụng nhân tài cho Ám Dạ thôi.
Cậu nhìn Hạ Phi có thiên phú cao như vậy, tôi nghe được Hạ Phi nói em trai của nó cũng là một hạt giống tốt.
Cho nên...!Hê hê!" Ông Tiết vừa cười vừa xoa xoa tay, hận không thể gạt được thằng nhóc kia tới được.
Xa Thành Nghị gật đầu nói: "Cho nên là muốn gạt được thằng nhóc đó tới đây."
Ông Tiết: "..."
Dù sao thì tim đen cũng bị nói trúng rồi, ông Tiết cũng không giấu giếm nữa.
"Hạ Phi có thiên phú như nào cậu cũng thấy rồi đó, cậu cũng không muốn nhận một học trò giống như thế sao?" Ông Tiết bắt đầu giật dây.
Nhân tài là kiểu mà ai cũng đều khao khát muốn có được.
Trong đám nhóc con trên đảo này chỉ có Hạ Phi là có thiên phú về y học, hơn nữa còn là thiên phú toàn diện.
Những đứa trẻ khác có đứa giỏi về lĩnh vực xạ kích, có đứa giỏi về lĩnh vực kỹ thuật, có đứa lại nổi bật trên phương diện đánh tay đôi, cũng có đứa thì am hiểu về lĩnh vực chỉ huy đường dài.
Thế nhưng, những người đó lại không đủ chỉ tiêu của người kế thừa mà Ám Dạ muốn bồi dưỡng.
Bọn họ là kiểu chỉ có thể làm binh lính chứ không thể làm tướng được.
Xa Thành Nghị cũng có chút dao động, nghĩ ngợi nói: "Hạ Phi không cho tìm, vậy chúng ta chỉ có thể bí mật tìm kiếm."
"Tôi cũng nghĩ như thế." Cuối cùng, ông Tiết cũng tìm được người đứng chung thuyền với mình bèn nói: "Tôi không ra khỏi đảo được, cho nên chuyện tìm người này...!Tiểu Xa, giao lại cho cậu."
Xa Thành Nghị không bày ra biểu cảm gì: "Tôi cũng không ra khỏi đảo được."
Nội quy trên đảo chính là không có chuyện khẩn cấp thì không được rời khỏi đảo.
Mà bình thường thì Xa Thành Nghị cũng không thích ra bên ngoài, anh ta chỉ yêu thích ngồi ngâm mình trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu mà thôi.
Bảo anh ta đi tìm người, chỉ e là nằm mơ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Hạ Huy."
Hạ Huy sành sỏi về chuyện tìm người, giao chuyện này cho anh ta quả là không sai.
Hạ Huy làm nhiệm vụ quanh năm bên ngoài, càng tiện lợi để tìm người hơn.
Ông Tiết và Xa Thành Nghị cùng đi tìm Hạ Huy, vừa nghe nói tới chuyện giúp họ tìm người, anh ta đã lập tức vỗ ngực nói: "Không thành vấn đề."
Tô Yên nằm trong bệnh viện hai ngày, cuối cùng cũng xuất viện.
Lưu Tuyết Lam một mực bảo cô tới nhà họ Lý tịnh dưỡng.
Tô Yên cũng không cản được Lưu Tuyết Lam, cuối cùng chỉ có thể tạm thời dắt Hạ Vũ Mặc tới nhà họ Lý.
Cô chọn sống ở nhà họ Lý cũng là muốn tránh được chút phiền phức.
Từ lúc cô nằm viện,