Lý Văn nắm chặt hai tay, thở dài với Hạ Vũ Mặc: “Phục sát đất rồi, ông trời con, sau này cậu không dám chơi khăm con nữa, con cũng đừng chỉnh cậu nữa được không hả?”
Lý Văn gần như muốn quỳ luôn xuống đất rồi.
Giờ anh ta hoàn toàn không có chỗ đứng trong gia đình này.
Lý Mộc Sinh và Lưu Tuyết Lam chỉ luôn muốn có một đứa con gái làm tri kỷ, nhưng bởi vì sức khỏe không cho phép nên luôn tiếc hận.
Bây giờ nhận Tô Yên làm con gái nuôi rồi, địa vị của Lý Văn lại càng bị hạ thấp hơn nữa, hiện tại lại thêm một Hạ Vũ Mặc, địa vị của Lý Văn trực tiếp xuống thấp nhất.
Mấu chốt là anh ta còn tìm trò đùa dai, lúc trước chỉ là con cóc không cách nào dọa được Hạ Vũ Mặc mà ngược lại dọa bản thân mình đến sợ chết khiếp.
Hạ Vũ Mặc ôm mặt, bất cẩn vỗ vào má, cười đến vô hại: “Cậu, chúng ta là đàn ông con trai, không thể không có khí phách thế được.”
Lý Văn: “…”
Hạ Vũ Mặc thở dài, giọng điệu tha thiết: “Cậu, cậu nói xem cậu cũng hai mấy tuổi đầu rồi, lại giống như con mọt gạo ở nhà ăn rồi chờ chết, cậu không cảm thấy mất mặt à?”
Lý Văn sửng sốt, lửa giận dâng lên tận lồng ngực, nhưng không lâu sau lại hạ xuống.
Bởi vì lời Hạ Vũ Mặc nói là sự thật.
Tù nhỏ đến lớn anh ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, vừa kiêu ngạo vừa kiêu căng, không đặt ai trong mắt, cũng chẳng có ai dám dạy dỗ anh ta, người bên cạnh đều thổi phồng, ca ngợi anh ta.
Sống hơn hai mươi năm, hôm nay lại bị một đứa con nít dạy dỗ.
“Ai bảo cậu là mọt gạo.” Lý Văn cũng có sĩ diện, bị Hạ Mặc Vũ khích như vậy, thẳng cổ nói: “Cậu, cậu chẳng qua là không có cơ hội thể hiện mà thôi.”
Hạ Vũ Mặc khinh thường đáp: “Cậu à, con đã bốn tuổi rưỡi rồi, cũng không phải là đứa con nít ba tuổi, cậu lừa một đứa trẻ con thì hay lắm à?”
“Sao cậu lại lừa con được chứ, cậu có bằng thạc sĩ, thông thạo ba thứ ngôn ngữ.”
“Bằng cấp học tập là dùng mua được đi.” Hạ Vũ Mặc nhếch miệng: “Bà xinh đẹp và ông đẹp trai vất vả như vậy, cậu nói xem cậu không phải một gạo chỉ biết ăn uống chơi bời, làm người không thấy nhục à.”
Lý Văn: “…”
Bằng cấp của anh ta thật sự là dùng tiền mua được.
“Nhà cậu có nhiều tiền, cho dù cậu có tiêu cả đời, cũng tiêu không hết, trừ việc ăn uống chơi bời cậu còn có thể làm gì được nữa chứ.”
“Thật đáng xấu hổ.”
Nửa đêm Tô Yên nhớ đến Hạ Vũ Mặc, lại nghe thấy tiếng Lý Văn và Hạ Vũ mặc ở ngoài cửa.
Nghe thấy Hạ Vũ Mặc lại khích Lý Văn, Tô Yên định đi vào ngăn lại, đột nhiên cánh tay bị ai đó kéo lại.
Là Lưu Tuyết Lam.
“Mẹ.”
Lưu Tuyết Lam lắc đầu ra hiệu Tô Yên tiến lên một bước nói chuyện.
Từ khi dọn đến nhà họ Lý, vợ chồng Lý Mộc Sinh đối xử với Tô Yên và Tiểu Vũ rất tốt, mâu thuẫn của Hạ Vũ Mặc và Lý Văn Tô Yên cũng không phải là không rõ.
Hạ Vũ Mặc thông minh lại nghịch ngợm, Lý Văn thường phải chịu thiệt.
Có điều mọi người đều nhìn ra được Lý Văn bị Hạ Vũ Mặc chơi khăm không ít lần, nhưng Lưu Tuyết Lam và Lý Mộc Sinh trước nay chưa từng ngăn cản, ngược lại còn nuông chiều Hạ Vũ Mặc hơn.
Chuyện này làm Tô Yên rất nghi ngờ.
Tô Yên nhận lỗi: “Mẹ, con thành thực xin lỗi, Tiểu Vũ nghịch quá rồi.”
Lưu Tuyết Lam cười đáp: “Mẹ biết con muốn nói gì, Tiểu Yên, bọn ta thực sự thích Tiểu Vũ, đứa trẻ này rất thông minh lại hiểu chuyện, thời gian này nó chơi khăm Lý Văn mấy lần, mẹ đều biết, nhưng con có biết tại sao mẹ lại không quản hay không?”
Tô Yên lắc đầu.
Lưu Tuyết Lam cười rồi thở dài, nói: “Lý VĂn là đứa con trai duy nhất của me và Lý Mộc Sinh, chính vì chỉ có một đứa như nó cho nên xem nó như bảo bối mà nuôi lớn, lại nuông chiều nó thành đứa ngang bướng coi trời bằng vung, gây rắc rối khắp nơi, bây giờ mẹ và cha nó còn có thể bảo vệ nó dược, nhưng đợi đến sau này cha mẹ không còn nữa thì ai sẽ bảo vệ nó nữa đây?”
Tô Yên hiểu ra: “Mẹ muốn để Tiểu Vũ thay đổi Lý Văn.”
“Ừ, Lý Văn cô độc lại kiêu ngạo, Tiểu Vũ thì hoạt bát thông minh, vừa hay trị được cái tính cái nết của Lý Văn, con cũng thấy rồi đấy, Lý Văn đi cầu hòa, hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên mẹ thấy Lý Văn cúi đầu.”
Lưu Tuyết Lam vừa vui vừa mừng: “Gia Nghiệp nhà họ Lý sớm muộn gì cũng giao vào tay Lý Văn, nếu như nó vẫn chỉ giống như con mọt gạo như thế thì thực sự là đồ bỏ đi, Tiểu Vũ còn nhỏ như vậy cũng đã biết thương mẹ