Lì xì đầu năm cho mấy cưng nè ><
Lì xì này chia đều ra nha =)))
-------------------------------------------------------
"Kookie,hôm nay con thi môn cuối rồi phải không?"
Bố Jeon hiền từ hỏi con trai mình.
Thời tiết đã vào cuối tháng năm. Hôm nay là ngày thi cuối cùng học kì này của JungKook . Cậu vừa lau khô tóc vừa nói chuyện điện thoại với bố mình.
"Dạ, hôm nay con thi môn cuối."
"Con ăn cơm tối chưa?"
"Chưa ạ."
"Sao con chưa ăn,giờ cũng hơn 8h tối rồi,lại lo vẽ bản thiết kế rồi phải không?"
"Vâng, chiều nay thi xong thì con ở lại vẽ cho xong bản thiết kế với giáo sư." Nghe bố mình nói trúng, JungKook cười thành thật khai báo.
"Con đó, muốn mạng già của bố lo chết sao. Phải biết ăn uống đúng giờ chứ."
"Không đâu bố, bố còn khỏe mạnh cường tráng lắm. Với lại cũng sắp nghỉ hè nên con tranh thủ làm cho xong mấy bản vẽ con nhận."
"Cỡ ngày mấy con về, mua vé tàu chưa, chưa thì để bố đặt cho."
"Con mua rồi bố, ngày 1/9 con về."
"Ừ, thôi con cúp máy, đi ăn đi. Chút mẹ con dỗ bé Su xong lại ra cướp máy, cằn nhằn với con, đến lúc đó lại kéo dài." Bố Jeon rất hiểu rõ vợ mình.
"Bố con sẽ thuật lại với mẹ câu vừa rồi." JungKook cười chọc ghẹo bố mình.
"Con dám sao."
"Kookie, dạo gần đây tâm tình con tốt hơn trước rất nhiều." Bố Jeon khẽ nói.
"Sao ạ?" JungKook không nghe rõ câu nói của bố mình.
"Không có gì, bố cúp máy đây. Con đi ăn đi."
Ông Jeon cúp điện thoại rồi ngồi đó trầm tư.
"Sao vậy anh, thằng bé có chuyện gì hay sao?" Mẹ Jeon đi vào phòng khách thấy chồng mình suy nghĩ điều gì thì hỏi.
"Không, thằng bé rất tốt, đầu tháng chín nó về."
"Vậy chuyện gì mà anh suy nghĩ nhập tâm vậy."
"Em...em có thấy một tháng nay tâm trạng Kookie tốt hơn trước nhiều không."
"Sao em lại không nhận ra, thằng bé cười nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, lâu lâu còn biết chọc chúng ta nữa."
"Em nói có phải thằng bé...có người mình thích không."
"Ông xã, nếu Kookie yêu đương,anh sẽ phản đối sao?"
"Sao có thể, một lần là quá đủ rồi. Anh không muốn thấy ánh mắt tuyệt vọng, không có sức sống của con một lần nữa. Anh chỉ sợ thằng bé lại bị tổn thương, chứng bệnh tái phát thôi. Em cũng biết tình yêu đồng giới có bao nhiêu khó khăn, bấp bênh trong đó. Anh lo lắng cho thằng bé."
"Ông xã. Sao em lại không biết. Nhưng con cháu tự có phúc của mình .Không ai nói trước được gì .Chúng ta cũng không ngăn cản được. Biết đâu con trai mình gặp được người thật sự yêu nó thì sao. Hơn nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra không phải còn chúng ta sao. Anh và em lại đem con mình về, yêu thương, bao bọc, che chở nó. Chúng ta vẫn còn sức khỏe mà, có thể lo cho con mấy chục năm nữa."
"Em nói đúng. Là anh quan tâm quá nên loạn rồi." Ông Jeon mỉm cười hiền từ với vợ mình.
"Với lại anh xem, Kooie nhà mình ngoan biết bao nhiêu, đáng yêu biết bao nhiêu. Ông trời cũng sẽ thương thằng bé, sẽ chúc phúc cho thằng bé đúng không."
"Ba, mẹ nói đúng đó. Không phải còn có con sao. Cùng lắm con không lấy chồng, ở vậy lo cho em." JungNa lúc này vừa về nhà thì nghe cuộc nói chuyện của ba mẹ.
"Con đó. Con mà để KiCheonie nghe thấy câu đó không sợ nó bỏ con sao." Mẹ Jeon yêu thương chọt chọt cái trán con gái mình.
"Hừ anh ấy dám sao, con lập tức...cho anh ta tuyệt tử tuyệt tôn." JungNa uy vũ nói xấu bạn trai mình.
"Ha ha ha con bé này, chỉ có KiCheon mới dám yêu con."
-----
"Bối Bối mày làm sao vậy?"
JungKook nói chuyện với ba xong thì đi kiếm bé mèo lông xám viền đen của mình .Bình thường bé ta nghịch ngợm lắm sao hôm nay im re vậy. JungKook kiếm thấy Bối Bối nằm trên nệm, ủ rũ và mệt mỏi. Bên cạnh là thức ăn bị nôn ra.
JungKook nhíu mày tính ôm mèo con thì bé chạy lại hộp cát của mình.
"Sao vậy, vừa ói vừa tiêu chảy."
"Meo..." Mèo con bị tiêu chảy xong bước về nệm của mình, dụi dụi JungKook xong thì nằm ịch ra.
"Nóng quá vậy." Cậu sờ bé mèo.
"Bối Bối chờ tao chút,tao lấy cái lồng rồi đem mày đi bác sĩ thú y."
Cậu nhìn đồng hồ mới 8h30 hy vọng giờ này phòng khám thú y còn mở. Nhưng cậu không biết đường, không biết phòng khám nằm ở đâu. Thôi ra bắt taxi rồi tính sau.
Tha thứ cho JungKook, cậu ở thành phố lớn nhất nước đã hai năm mà không biết đường nào với đường nào, tại vì cậu chưa hề bước chân ra chỗ nào khác ngoài nhà cậu thuê với trường học.
Chỉ có từ khi làm bạn với Taehyung thì thi thoảng anh lại kéo cậu đi ra ngoài. Anh cũng muốn dắt cậu đi nhiều nơi trong thành phố nhưng cả hai đều là người bận rộn nén không có thời gian.
JungKook vừa cầm cái lồng cho thú cưng Taehyung mua giúp cậu thì điện thoại vang lên.
"Chào buổi tối, JungKookie." Cách vài ngày Taehyung lại gọi cho JungKook, khi rảnh thì tới trường kiếm cách kéo cậu ra ngoài, ăn cơm .Lúc này anh còn ở công ty tăng ca.
"Chào anh, xin lỗi Taehyung. Tối nay tôi không nói chuyện với anh được. Tôi phải đi ra ngoài rồi."
"Em có việc gấp sao?" Taehyung khẽ nhíu mày. Cứ giờ này là em ấy ở trong nhà không ra đường. Hôm nay có việc gì sao, hay là đi gặp ai.
"Là Bối Bối. Nó hình như bị bệnh rồi, tôi tính bế nó ra bác sĩ."
"Nó bị sao? Em tả lại cho tôi nghe xem."Taehyung tất nhiên biết Bối Bối là ai. Anh là người xúi JungKook đặt tên này mà. Vì con mèo anh nuôi tên là Bảo Bảo.
"Nó uể oải, mệt mỏi, bị