"Em lên xe đi, tôi chở em đi."
Taehyung một tay ôm lồng mèo, một tay mở cửa xe cho JungKook.
JungKook thấy anh không có ý định đưa lại Bối Bối cũng không dám lên tiếng, chui vào xe ngồi xuống. Taehyung đóng cửa cho cậu xong thì vòng qua bên kia ngồi vào, Taehyung hơi rướn người qua, để lồng đang chứa Bối Bối lên đùi JungKook. Anh càng tiến sát gần cậu hơn đến khi giữa hai người chỉ còn khe hở nho nhỏ. Mặt anh và mặt cậu cách nhau khoảng 2cm. Từng hơi thở nóng ấm của anh phả trên gò má cậu.
JungKook thấy Taehyung sau khi đặt lồng lên đùi mình rồi càng lúc càng đến gần, cậu cứng người lại, tới khi khuôn mặt anh tiến sát gần, chỉ còn khoảng cách nhỏ, cảm nhận thấy hương thơm bạc hà và hơi thở nam tính của anh. Cậu hoàn toàn bối rối, theo phản xạ hai tay để nhẹ lên vai Taehyung muốn giữ khoảng cách.
"Taehyung, anh..." Muốn làm gì, ba chữ sau cậu không dám hỏi ra.
"JungKook, được em tin tưởng vào tay lái của tôi, tôi rất vinh hạnh. Nhưng chúng ta phải tuân theo luật là thắt dây an toàn. Em phải ôm Bối Bối không tiện nên tôi giúp em cài dây an toàn thôi. Hay là...em nghĩ tôi muốn làm gì sao?" Taehyung khẽ cười trầm thấp rồi hạ giọng nói, ôn nhu, nhỏ nhẹ từng câu từng chữ khẽ nói bên tai cậu.
Tiếng cười, tiếng nói của anh như men rượu, làm lòng người muốn say mê theo.
JungKook ngây ngẩn người, cặp mắt trong suốt nhìn sườn mặt, con mắt sâu thẳm,dụ hoặc, rồi dời xuống đôi môi gợi cảm của anh khẽ cử động theo từng chữ anh phát ra. Cậu rất muốn sờ lên đó.
JungKook giật mình. Cậu vì suy nghĩ đó của mình nên thẹn quá hoá giận, trừng mắt nhìn Taehyung rồi thả hai tay mình xuống ôm lồng thú cưng, cúi đầu xuống tập trung nhìn Bối Bối. Cái người này sao thích trêu chọc cậu quá vậy. Hai má JungKook hơi đỏ lên.
Trong thời gian qua, sự vui tính, hiểu biết, thông minh, ôn nhu chưa kể là Taehyung cố tình dụ dỗ,lâu lâu còn trêu chọc đã làm JungKook từ làm bạn với anh chuyển sang dần dần thích anh.Nên JungKook đôi khi vô tri vô giác bộc lộ cảm xúc của mình với Taehyung.
Khỏi phải nói Taehyung mừng như thế nào, nhưng anh chưa dám tỏ tình liền với cậu. Như vậy quá đột ngột cậu sẽ không thừa nhận nổi. Anh muốn thêm một thời gian nữa khi cậu đã hoàn toàn thích anh, bỏ mọi phòng bị với anh.
Taehyung thấy cậu giận rồi thì cười nhẹ, nhanh chóng cài dây an toàn cho cậu, rồi ngồi vào chỗ mình, không trêu ghẹo cậu nữa. Anh biết, không nên làm quá nếu không sẽ mất nhiều hơn được. Mặc dù lúc này nhìn thấy gương mặt hơi ửng đỏ của cậu anh rất muốn ôm cậu, hung hăng khi dễ một phen. Nhưng nên kiềm chế nếu không vợ nhỏ đơn thuần của anh hoảng sợ, tức giận lại trốn mất. Đến lúc đó không phải vỡ kế hoạch sao.
Không đưa Bối Bối cho cậu trước khi lên xe là anh cố ý đó.
Em ấy mới tắm xong sao, rất thơm, muốn cắn lên cái cổ trắng trắng đó quá. Anh nhịn, lại cho em ấy ghi nợ tiếp vậy.
Taehyung nở nụ cười háo sắc, đầy nham hiểm, thông qua kính chiếu hậu nhìn JungKook đang cúi đầu nhìn mèo nhỏ.
Bánh xe lăn trên đường, rời khỏi vị trí của mình.
Nhưng Taehyung và JungKook không biết mình những hành động của mình đã bị một người trong bóng đêm chụp lại.
------------------------
"Không sao nữa rồi, bé con chỉ bị rối loạn tiêu hoá thôi. Lúc chiều do bé ăn đồ quá nặng mà bé con này còn nhỏ hệ tiêu hoá chưa tốt nên mới bị rối loạn. Có phải hôm nay cậu gửi ai chăm hộ đúng không vì tôi nhìn ra bé được cậu chăm rất tốt. Lông mượt mà, mọc đều đặn lại sạch sẽ, hơi béo một chút nhưng bốn chân lại chắc khỏe." Bác sĩ thú y nói một hơi với JungKook.
"Vâng, hôm nay bận nên cháu gửi một bác gần nhà chăm dùm một ngày." JungKook trả lời vị bác sĩ. Đúng là hôm nay cậu gửi bác chủ nhà chăm Bối Bối dùm cậu. Với lại bác ấy cũng rất thích Bối Bối. Chắc là do bác ấy không biết nên cho bé mèo ăn đồ không phù hợp thôi.
"Ừ cậu đem bé con về được rồi, tôi đã cho bé uống thuốc nên bé ngủ rồi. Mấy ngày này cậu cho bé ăn đồ loãng,nhẹ thôi. Rồi cho uống thuốc theo chỉ dẫn tôi đã ghi trên giấy. Mấy ngày sau lại khỏe mạnh, chạy nhảy bình thường thôi. Mấy ngày sau đem tới tôi khám lại cho sẵn tiện tiêm vắc-xin cho bé luôn."
"Cảm ơn bác sĩ."
"Không cần đâu,việc tôi nên làm mà. Thấy cậu còn trẻ mà kiên nhẫn chăm nuôi thú cưng cẩn thận như vậy tôi rất có hảo cảm. Với lại bạn của cậu cũng rất tốt với con mèo Ba Tư của cậu ta. Thời bây giờ, một là chỉ hứng thú nuôi thú cưng nhất thời sau đó lại bỏ bê, còn không thì nuôi cứ như nuôi con vậy làm thú cưng sức đề kháng yếu đi hẳn chưa kể mất đi tập tính động vật của nó." Vị bác sĩ trung niên bộc lộ tình yêu của mình với động vật nói không ngừng với JungKook.
Cậu cười nhẹ,kiên nhẫn lắng nghe bác sĩ nói
"Bác sĩ, tụi cháu nên về rồi. Không phải chú cũng nên đóng cửa rồi sao." Taehyung thì không như vậy. Anh cũng có hảo cảm với vị bác sĩ thú y tận tâm này, nếu còn sớm anh nhất định sẽ cùng JungKook ngồi trò chuyện với ông,nhưng bây giờ trễ rồi, em ấy nên về nghỉ ngơi.
"Xem tôi lẩm cẩm chưa này, đi, tôi tiễn hai người, nói chuyện với hai cậu vui quá nên tôi quên thời gian." Ông đứng lên mỉm cười tiễn hai người ra cửa.
"Taehyung, tối nay tôi cảm ơn anh." Sau