- Meoo...meo..meo
- Hửm?...Mèo sao? _ JungKook nghe thấy tiếng mèo thì tự hỏi rồi dời mắt khỏi bản vẽ
JungKook nghẩng đầu nhìn xung quanh, hiện tại cậu đang ngồi dưới gốc cây ở sân sau của trường đại học. Đây là điểm đến yêu thích của cậu vì không khí tươi mát cũng như ít người lui tới nhất.
- Meo...meo...ô
Tiếng mèo lại kêu lên, JungKook buông bản vẽ trong tay xuống rồi đứng lên, đưa mắt nhìn về nơi phát ra tiếng mèo. Thì ra mèo ta đang ở trên cành cây, chỗ cậu đang ngồi.
Bé mèo kia còn nhỏ, chắc khoảng hai, ba tháng tuổi, có bộ lông trắng muốt , tròng mắt còn là màu xám tro, chưa chuyển qua màu vàng. Bé mèo đang ra sức bấu chặt vào vỏ cây kia, vì hiện tại, bé đang ở cao tít, cao lắm luôn á.
- Bé con có bản lĩnh leo lên mà không biết leo xuống à? _ JungKook tiến lại gần, cười nhẹ hỏi.
- Meoo...meo...meo... _ Mèo con thấy có người đến gần thì sợ hãi mà kêu to hơn.
Nhanh nhẹn leo lên cây, cành cây không quá cao nên cậu leo lên dễ dàng. JungKook cẩn thận dẫm vào cành cây chắc chắn rồi vươn người ra, đưa tay ngoắc mèo :
- Mèo con, lại đây, đừng sợ!
- Meo...meo...meo
- Mèo con lại đây, nếu không lát nữa sẽ bị yếu sức mà té xuống thì đau lắm đấy! Ngoan, lại đây nào! _ Thấy mèo con không dám bước tới, JungKook nhẹ giọng, dỗ ngọt bé mèo. Giọng nói của cậu vốn đã mềm mại, khi nhẹ giọng hơn lại càng dễ nghe, mang theo chút ôn hòa, làm người nghe có cảm giác dễ chịu.
Bé mèo sợ hãi nhìn JungKook, rồi chầm chậm dùng bốn chân nâng người dậy, tiến về phía cậu.
Thấy bé mèo rón rén đi về phía mình, thỉnh thoảng còn kêu meo meo, JungKook mỉm cười, kiên trì vươn tay, động viên bé :
- Ngoan nào, cố lên, sắp đến nơi rồi!
Đến khi đã bắt được bé mèo, JungKook cẩn thận thu tay lại, nhảy xuống đất, an ủi, vuốt ve bé mèo đang run rẩy trong ngực cậu. Từ bé, cậu đã thích những động vật nho nhỏ, dễ thương, nhất là chó vào mèo, nên khi thấy bé mèo này cậu yêu thích không thôi. Càng nhẹ nhàng vuốt ve bé.
Mèo con được ôm ấp, vuốt ve một lúc rồi cũng hết sợ. Không như những con mèo khác, nó tinh nghịch đưa hai chân ra như muốn nắm lấy tay cậu mà chơi.
Thấy bé mào vừa nãy còn run sợ, nay lại tinh nghịch như vậy, JungKook nắm hai chân sau bé, giơ lên. Cậu thật không biết đó là hành vi phi lễ trẻ nhỏ ah~
- Thì ra là chú nhóc! Hèn gì tinh nghịch trèo lên cao như vậy. Quậy quá! _ JungKook nhìn được chỗ muốn nhìn, còn đưa tay khều một cái.
- Meo...meo...méo...éo _ Bé mèo kêu lớn như muốn phản đối hành vi sàm sỡ của JungKook. Hai chân bé sau còn đạp nhẹ cái tay xấu xa của ai kia.
JungKook nhìn con mèo nhỏ đang dãy dụa, tròn mắt như có một chút uất ức nhìn cậu, bé còn lẽ lưỡi, liếm nhẹ đầu tay cậu. Đáng yêu quá a
Nhìn thấy cử chỉ của mèo nhỏ, JungKook bất giác nở nụ cười tươi _ nụ cười mà đã lâu chưa xuất hiện trên môi cậu. Nụ cười đẹp rạng ngời và dễ thương chẳng khác gì thiên thần : đôi môi