"Taehyungie. Anh mà không nhanh lên em sẽ trễ chuyến tàu."
JungKook đứng ngay cửa,lắc đầu,rồi cười bất đắc dĩ với cái người đang rề rề kéo va ly với xách túi của cậu,chầm chậm đi ra cửa.
"Làm sao thời gian trôi qua nhanh vậy chứ. Có khi nào đồng hồ chạy nhanh,chạy sai không?" Taehyung xụ mặt,chậm rì rì đi ra cửa.
"Kim tổng,anh mà không nhanh lên thì cả hè này anh đừng mong em gọi điện cho anh." JungKook muốn phì cười với cái mặt bánh bao của anh. Nhưng cậu nhịn,uy hiếp,hăm dọa Taehyung.
"Haaizz. Em đúng là không có lương tâm mà. Anh đang đau khổ thì em chỉ biết hăm dọa anh." Taehyung tức khắc bước nhanh chân ra cửa,vừa đi vừa oán giận bảo bối của mình.
"Còn không phải tại anh sao. Em chỉ về nhà thôi mà mặt anh cứ như đưa đám." JungKook vừa khoá cửa vừa nói với anh.
"Tại người ta không muốn xa em mà. Cứ nghĩ tới một khoảng thời gian dài thật dài, thật dài không được gặp em là anh muốn bệnh luôn rồi." Taehyung làm nũng,dụi đầu sau lưng cậu.
"Có một tháng mà thôi. Anh đừng nói quá vậy chứ." JungKook khoá cửa xong quay sang đập một cái lên vai anh.
"Bảo bối. Em không thương người ta, yêu người ta gì hết á~Người ta nghĩ tới xa em là buồn thúi ruột rồi. Vậy mà em không tỏ vẻ buồn hay đau khổ gì hết à~ tối qua còn ấy ấy người ta xong." Taehyung chu miệng,mắt long lanh,đáng hề hề nhìn JungKook,kéo dài giọng nói trầm ấm,từ tính của mình mà làm nũng. Làm cho người nghe một cảm giác...muốn đạp cho một phát.
"Anh có thôi đi không,sáng ra đã làm em sởn hết cả da lên." JungKook bật cười,cậu đá cho Taehyung một phát.
"Được rồi. Không ghẹo em nữa. Đừng đá lại đau chân mình." Taehyung mỉm cười,không trêu chọc cậu nữa.
"Đi thôi. Bảo bối ." Taehyung hôn lên gò má cậu. Tay xách nách mang hành lý của cậu xuống lầu.
JungKook mỉm cười nhìn bóng lưng rắn chắc,vững chãi của anh. Làm sao cậu nỡ xa anh chứ. JungKook thảnh thơi tay không đi xuống lầu.
Hai người chào tạm biệt bác chủ nhà rồi khởi hành ra ga tàu hỏa.
"Bảo bối. Những gì anh dặn em đã nhớ hết chưa." Taehyung một tay kéo hành lý, xách túi đồ,một tay ôm vai JungKook bon bon đi tới tàu cậu sẽ ngồi.
"Em nhớ hết rồi. Anh đã nói suốt với em cả tuần qua." JungKook thở dài.
"Nhưng anh vẫn lo. Em nhớ ngủ nghỉ đều đặn. Uống thuốc đúng giờ,cách sắc thuốc anh đã ghi và liều lượng anh đã chia sẵn cho em. Một bữa phải ăn đủ hai chén cơm cho anh. Không được kén ăn. Thân thể mà khó chịu phải gọi cho anh liền. Luôn đem điện thoại bên người....." Taehyung lại bật bài hát cả tuần qua của anh.
JunngKook không lên tiếng. Cậu mỉm cười,kiên nhẫn nghe người yêu mình lải nhải. Cậu nghe từng lời,từng chữ của anh.
Taehyung đưa cậu lên toa xe,giúp cậu cất hành lý.
"Ghế bên cạnh em không có ai ngồi đúng không?" Taehyung hỏi cậu.
"Vâng,em luôn mua hai vé sát nhau để không có ai ngồi gần mình." JungKook trả lời anh. Tuy lãng phí nhưng biết sao giờ. Cậu không thể chịu được khi có người ngồi gần mình cả mười mấy tiếng đồng hồ. Với lại cậu luôn lựa thời điểm ít người đi.
"Hay là anh theo em về luôn nhỉ. Sẵn tiện ra mắt bố mẹ em luôn. Con rể ra mắt bố mẹ vợ." Taehyung mặt dày buông ra một cậu.
"Nói linh tinh. Ai bố mẹ vợ anh." JungKook đỏ mặt,vỗ một chưởng ngay trán anh. May mà toa này vắng người. Mấy ghế xung quanh cậu không có ai.
"Còn không phải sao. Anh cũng đã bán thân cho em rồi. Em cũng ôm anh ngủ biết bao nhiêu đêm,giờ còn không chịu trách nhiệm. Anh đau lòng quá đi." Taehyung lại bĩu môi.
JungKook bật cười. Trình độ ăn nói của cậu kém anh rất xa,cậu mà lên tiếng không biết anh nói tới đâu luôn.
"Anh mau xuống đi,tàu sắp chạy rồi." JungKook nghe thấy loa thông báo thì nói với anh.
"Ừ.Bảo bối. Thượng lộ bình an." Anh cúi người,hôn nhẹ lên mi mắt cậu.
"Còn nữa. Nghỉ hè nay em nên suy nghĩ đến việc về ở chung với anh. Vì sau khi em trở lại,anh nhất định ôm em về căn hộ của anh." Taehyung ghé sát tai cậu rồi nói.
"Em biết rồi." JungKook lí nhí trả lời Taehyung.
Tuy tối nào hai người cũng ngủ chung với nhau nhưng việc ở chung lại là chuyện khác biệt hoàn toàn. Nó có rất nhiều ý nghĩa.
"Thôi anh xuống đây. Tạm biệt em. Hẹn ngày gặp lại." Taehyung nựng cằm JungKook rồi lưu luyến buông ra.
"Taehyungie. Tạm biệt. Em sẽ quay lại." JungKook cười ôn nhu với anh.
Taehyung nhìn cậu thật sâu rồi quay lưng đi xuống xe. Anh đứng ngay cửa kính chỗ JungKook ngồi. Áp tay lên mặt kính chạm vào tay cậu. Anh tham lam nhìn khuôn mặt cậu dù trong điện thoại,máy tính của anh có rất nhiều hình của cậu. Anh không biết thời gian không có JungKook bên cạnh,anh sẽ trải qua thế nào. Cho dù chỉ là một tháng thôi.
Tiếng còi tàu,tiếng xình xịch vang lên,bánh xe dần lăn chầm chậm chở người anh yêu đi. Anh bước theo cậu cho đến khi xe rời khỏi ga,anh không theo được nữa.
"Bảo bối. Anh bắt đầu nhớ em rồi."
"Anh có chút hối hận vì không làm cho em ở lại. Tuy có nhiều cách sẽ khiến em ở lại bên anh,không trở về nhà. Nhưng em sẽ không vui đúng không."
Taehyung nhìn theo bóng con tàu xa dần mà lẩm bẩm từng câu. Anh không biết là anh đang giúp JungKook chữa bệnh hay là cậu đang chữa bệnh cho anh nữa.
Điện thoại trong túi quần rung lên kéo Taehyung về với hiện tại. Anh lấy điện thoại ra,là tin nhắn. Anh mở tin nhắn ra đọc.
_Mới có mấy phút mà em nhớ anh rồi. Làm sao bây giờ.
_Hay là anh cho nổ đường ray rồi đón em về nha bảo bối?
_Taehyungie, đến lúc đó cảnh sát có hỏi em sẽ nói không quen biết anh
_Xoảng! Vợ à, em có nghe thấy tiếng trái tim thủy tinh của anh vỡ ra không?
_Em sẽ lượm lên gắn lại rồi làm vỡ tiếp. Taehyungie, anh lấy xe đi làm đi, khi nào rảnh lại nhắn tin với em.
_Ừ. Anh ra lấy xe đến công ti rồi nhắn tin với em. Bảo bối, anh cũng rất nhớ em.
_Em đã biết. Không nhắn lại cho em nữa, anh nhanh đi, nhớ lái xe cẩn thận. Anh phải chăm chỉ để kiếm tiền nuôi em, biết không.
Taehyung khẽ cười rồi cất điện thoại vào trong túi. Tâm trạng anh cũng trở nên tốt hơn.
Bảo bối của anh luôn đáng yêu, ngoan ngoãn vậy a. Biết tâm tình anh đang không vui thì nhắn tin cho anh.
Được rồi. Một tháng này anh có nhiều việc phải làm cho vợ đây. Nên sửa đổi căn hộ của mình một chút.
"Kookie, bố mẹ bên này" Bà Jeon vẫy tay với con trai mình, đằng sau bà là ông Jeon.
JungKook về tới nơi đã là sáng sớm hôm sau.
"Bố mẹ! " JungKook bước nhanh về phía bố mẹ mình và nở nụ cười với họ.
Bố mẹ Jeon nhìn thấy nụ cười của JungKook thì sửng sốt. Nụ cười của con trai họ rất tươi, rất đẹp và rất dễ thương; ánh mắt con họ như đang lóe sáng năng động. Đã rất lâu rồi hai người mới nhìn thấy nụ cười này của con trai.
"Bố mẹ, hai người sao vậy? Mặt con dính gì sao?" JungKook thấy bố mẹ nhìn chằm chằm vào mình thì thắc mắc
"Không có. Lại đây cho mẹ ngắm con trai của mẹ nào!" Mẹ Jeon vươn tay nắm lấy bàn tay cậu. Nó không còn run lên như trước đây mỗi khi bà chạm vào.
"Mẹ!" JungKook cười với mẹ cậu.
"Tốt lắm. Con ngày càng đẹp trai ra. Sắc mặt đã hồng hào hơn trước. Tuy còn gầy nhưng vẫn đầy đặn hơn." Mẹ Jeon vuốt lên khuôn mặt cậu, bà cười hạnh phúc, vành mắt ửng đỏ lên.
"Mẹ, mẹ sao vậy?" JungKook thấy mắt bà hơi đỏ thì hỏi.
"Không có gì. Tại lâu quá mẹ không gặp con trai thôi"
"Đi thôi nào. Kookie nó mới ở trên tàu xuống, còn mệt. Em đừng đứng đây nói chuyện" Bố Jeon hiền từ lên tiếng. Ông vỗ nhẹ vai JungKook.
Cả ba người bước ra chiếc xe hơi của bố Jeon.
-----0o0-----
JungKook ngồi băng ghế sau đang nhắm hai mắt dưỡng thần thì điện thoại rung lên. Cậu hé mắt hơi nhìn ba mẹ mình đang ngồi đằng trước rồi lấy điện thoại ra.
_Vợ à. Em đã đến nơi chưa.? -- Từ Chồng yêu
Nhìn cái tên "Chồng yêu" hiện lên JungKook lại đau đầu. Đó là công sức của Taehyung bỏ ra một ngày bám theo cậu, giành điện thoại khi thấy cậu lưu tên anh trong danh bạ là Taehyung. Cậu tranh với anh sửa đi sửa lại,cuối cùng cũng phải thua trong tay anh.
_Em về tới rồi. Bố mẹ tới đón em về nhà
_Em có mệt không.Đã ăn gì chưa?
_Em không có mệt. Mà sao anh dậy sớm vậy?Tối qua anh thức nói chuyện với em đến gần sáng rồi
Hôm qua trên tàu JungKook không ngủ được vì lạ chỗ,thêm sự ồn ào của xe lửa. Taehyung cũng thức nói chuyện với cậu cả đêm.
_Anh đã quen giấc rồi. Sức anh khỏe nên chỉ cần nhắm mắt một, hai tiếng là đủ rồi. Với lại văn phòng của anh có phòng nghỉ nên buổi trưa anh có thể ngủ một chút. Còn em,cả đêm không ngủ mà dám nói không mệt à?
_Em không sao. Chút nữa về nhà em lại ngủ. Vuốt lông
_Dám xem anh là thú cưng mà vuốt lông sao.
Mẹ Jeon ngồi đằng trước quay lại nhìn con trai mình chăm chú bấm điện thoại đến nỗi bà quay lại cũng không biết. Ánh mắt cậu lóe sáng, biểu cảm khi thì cười bật lên, khi thì cười mỉm, còn có cả bĩu môi. Đã 6 năm rồi bà không được thấy những biểu cảm đáng yêu này của con trai. Bà biết con trai bà đã có đối tượng yêu đương. Bà rất muốn gặp người đã làm cho con trai bà hiện ra những biểu cảm dễ thương như vậy.
Bố Jeon cũng thấy được những biểu cảm của con trai qua gương chiếu hậu. Ông đưa tay qua vỗ vai vợ mình. Hai bố mẹ nhìn nhau cười hạnh phúc.
"Kookie, con vào nhà trước đi. Để đồ đấy bố đưa vào cho con" Bố Jeon mỉm cười vừa nói với JungKook vừa mở cốp xe lấy vali của cậu ra.
"Không được đâu. Để con đem vào" JungKook đứng cạnh bố mình, muốn giúp ông xách đồ của mình vào.
"Vào nhà ngồi nghỉ đi. Chỉ từng đó thôi, bố con làm được. Để ông ấy thể hiện bản lĩnh đàn ông đi" Mẹ Jeon vỗ vai JungKook
"Nhưng..." JungKook tính nói
"Kookie, bố mẹ đã nói vậy thì em nên nghe theo đi." Giọng nói mềm mại, dịu dàng vang lên
Một cô gái với thân hình mảnh mai, thon gọn; mái tóc dài đen tuyền và khuôn mặt trái xoan đẹp thanh tú, từng đường nét nhu hòa làm người nhìn luôn có hảo cảm, muốn nhìn mãi không thôi. Gương mặt cô hao hao giống JungKook. Cô như một mỹ nhân không cần mỹ phẩm nào phụ trợ. Cô đang đứng ở cửa, mỉm cười với JungKook.
"Chị!" JungKook quay qua cười với chị mình.
"Kookie, nhớ chết chị rồi." JungNa lập tức bỏ đi hình tượng thục nữ tao nhã, chạy nhào qua ôm lấy JungKook.
"Chị à, chú ý hình tượng một chút." JungKook chỉ thấy hơi giật mình một chút, cậu không còn thấy sợ như mọi khi. Cậu vòng qua ôm lấy chị gái thấp hơn mình một chút, mỉm cười trêu ghẹo cô. Cậu đã làm được rồi. Thân cận với người nhà của mình.
"Kookie." Được JungKook vòng tay ôm lại mình, JungNa ngạc nhiên rồi cô càng ra sức ôm lấy em trai mình.
Em trai cô không giống như trước đây. Mỗi lần cô nhào đến ôm cậu. Cậu đều cứng người lại,hơi run lên. Tuy cậu vẫn luôn mỉm cười nhưng thân mình lại cứng đơ,để mặc cho cô ôm,cũng không có vòng tay ôm lại cô. Em trai cô đã tốt hơn trước rất nhiều.
Mẹ Jeon nhìn hai con mình. Một giọt nước mắt lăn trên má bà. Bây giờ bà rất hạnh phúc. Tuy những năm qua gia đình bà luôn cố gắng bù đắp cho JungKook. Cậu cũng chưa hề oán trách họ một câu. Cậu vẫn luôn ngoan ngoãn,cười nói với người nhà,nhưng mỗi khi tiếp xúc thân mật với người trong nhà con trai bà vẫn không được tự nhiên. Bây giờ thì tốt quá rồi. Bà không mong gì hơn.
"Không phải em nên đi nấu đồ ăn sáng cho cả nhà sao. Tranh thủ SuSu còn ngủ chúng ta ăn vui vẻ một chút, một hồi tiểu quỷ đó dậy lại quậy om sòm." Bố Jeon vươn tay ôm vai vợ mình,nói với bà.
"Đúng rồi. Để em vô nấu, anh cùng JungNa còn phải đi làm nữa." Mẹ Jeon lau nước mắt,cười với chồng mình rồi đi vào nhà.
"JungNa,buông em con ra để thằng bé còn vô nhà nghỉ ngơi nữa." Ba Jeon an ủi vợ mình xong rồi đi tới vuốt tóc con gái mình.
"Đúng ha. Kookie,em mau vô nhà đi. Để chị xách đồ vô phụ ba cho. Chị hai nói thì phải nghe lời." JungNa buông em mình ra rồi đẩy cậu đi vô nhà,không cho cậu phản kháng.
JungKook mỉm cười,cũng không tranh nữa,đi vào bếp phụ mẹ nấu ăn.
Đang phụ mẹ trong bếp thì JungKook nghe ba gọi mình.
"Kookie." Bố Jeon hốt hoảng vào bếp gọi con trai mình. Trên tay ông là túi xách phồng to của cậu mới đem về.
"Ông xã. Anh sao vậy." Mẹ Jeon thấy chồng mình hốt hoảng cũng sợ theo,lo lắng hỏi ông.
"Bố sao vậy?"JungKook không hiểu sao bố lại gọi cậu hốt hoảng.
"Nói cho ba biết. Con bị sao,tại sao trong túi lại toàn thuốc như vậy? Sao con không gọi điện về nói cho ba mẹ biết,sao không nói cho ba mẹ biết?" Ông đặt túi xuống sàn nhà rồi mở ra. Trong túi là những gói giấy được gói tỉ mỉ,cột cẩn thận,xếp ngay ngắn. Tuy kín đáo nhưng mùi thuốc đông y vẫn