-------------------------------------------------------
"Taehyung, anh đến công ty chưa?"
JungKook vừa tắm xong thì gọi cho Taehyung.
Sau khi cả nhà cùng ăn sáng, bố Jeon cùng JungNa đi làm. Mẹ Jeon thì đuổi JungKook về phòng tắm rửa,nghỉ ngơi rồi dùng sức chín trâu mười bò của mình cắp JungSu đi gửi nhà trẻ rồi ra cửa hàng. JungSu tủi thân,khóc mếu máo bi bi anh trai.
"Anh vừa mới tới. Em ăn sáng chưa?" Taehyung bước đi trong đại sảnh rộng lớn,hướng về thang máy chuyên dụng của mình.
Anh không biết toàn bộ nhân viên của mình đang ngẩn ngơ vì nụ cười và giọng nói ôn nhu,cưng chiều đầy mê hoặc của anh.
"Em ăn rồi. Em vừa tắm xong,đang chuẩn bị ngủ bù. Anh ăn gì chưa?" Cậu nằm xuống giường rồi hỏi anh.
"Anh cũng ăn rồi. Nhưng ăn một mình không ngon xíu nào.Không có Jeon mỹ nhân bồi bên cạnh nên ăn không thấy mùi vị nào." Taehyung đứng chờ thang máy xuống,làm nũng với cậu. Toàn bộ nhân viên đứng ở thang máy dành cho công viên chức nghe thấy câu nói của anh thì trợn mắt nhìn đại boss của mình.
"Anh đừng có nói quá vậy chứ." JungKook bật cười.
"Anh không có nói quá. Haizzz bảo bối à,em không biết tối qua sau khi nói chuyện với em rồi anh đi ngủ,không có em để ôm,em không biết anh khổ sở đến mức nào đâu." Taehyung bước vào thang máy riêng biệt của mình. Toàn bộ nhân viên chết đứng,họ vừa mới nghe thấy gì,thang máy khép mở liên tục mà không ai bước vào. Kim tổng kim cương của họ đã có người yêu.
"Bảo bối. Em ngủ rồi hả?" Anh nói chuyện với JungKook được nửa tiếng thì không nghe thấy tiếng cậu từ đầu dây bên kia,chỉ có tiếng hít thở nho nhỏ,đều đặn của cậu.
"Mệt đến mức nói chuyện với anh cũng ngủ quên luôn sao. Em ngủ ngon,nhớ mơ thấy anh." Taehyung khẽ cười,chúc cậu ngủ ngon rồi cúp máy.
Anh đi tới bàn làm việc của mình mở máy tính chuẩn bị giải quyết công việc của ngày hôm nay.
"Cộc...cộc."
"Vào đi." Taehyung nghe tiếng gõ của thì lên tiếng.
"Kim tổng, đây là lịch trình của ngày hôm nay." Một nam nhân chừng 23 tuổi,khuôn mặt dễ thương, đeo cặp kính không gọng, nét mặt khá lạnh lùng, nghiêm túc lúc này mang theo một chút mệt mỏi đi đến đưa tờ giấy cho Taehyung.
"Kibun,cảm ơn cậu." Taehyung cười ôn hoà với trợ lý riêng của mình.
"Cậu không được khỏe trong người sao,có cần nghỉ một buổi không?" Taehyung thấy sắc mặt mệt mỏi của vị trợ lý của mình thì lên tiếng hỏi.
"Kim tổng. Cảm ơn anh. Không cần nghỉ đâu. Tôi không sao,với lại hôm nay có một cuộc họp với các bộ phận khác,tôi phải chuẩn bị vài thứ giúp anh." Kibun, trợ lý của Taehyung mỉm cười cảm ơn anh.
"Nếu cậu đã nói vậy thì tôi không khuyên cậu nữa nhưng phải biết giữ sức khỏe của mình." Taehyung mỉm cười quan tâm với cậu. Kibun có thể nói vừa là trợ lý xuất sắc,vừa là đàn em, vừa là một người bạn của anh.
Kibun là đàn em cùng trường đại học của Taehyung. Từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ nên Kibun là một người chăm chỉ,cẩn thận,tỉ mỉ trong từng việc. Cậu vô đại học là nhờ vào chính bản thân mình. Kibun từ thời đi học đã hâm mộ vị đàn anh tài hoa này. Taehyung đã để ý đến vị đàn em cẩn trọng,nghiêm túc này từ lâu nên khi Kibun vừa tốt nghiệp anh liền hốt về làm thư kí cho mình thì cậu liền đồng ý. Càng tiếp xúc Taehyung, Kibun càng khâm phục,sùng bái anh. Bây giờ tuy còn trẻ,nhưng Kibun đã trở thành trợ lý tài giỏi,dưới tay cậu còn có 4 vị thư kí nữa để phụ giúp cậu.
"Kim tổng,hợp đồng...." Kibun chuẩn bị bàn công việc với Taehyung thì...
"TaeTae à~có phải là sự thật không,vừa mới tới công ty thì tôi nghe mấy mỹ nữ xinh đẹp đồn ầm khắp toà nhà rồi." Một nam nhân,khuôn mặt điển trai,vóc dáng cao lớn giống Taehyung chạy vào văn phòng.
Anh ta có gương mặt khá dài, có khác biệt với người bình thường một chút. Cặp mắt xanh dương đầy phong tình, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng đầy khiêu gợi cùng mái tóc đỏ nâu được chải xù. Đôi môi mỏng đó luôn nở nụ cười gợi cảm,quyến rũ người khác. Khuôn mặt với những với đường nét rõ ràng,nam tính nhưng không thô kệch. Điều làm người ta chết mê chết mệt anh là đôi xương quai hàm góc cạnh trời ban. Người này là Roy bạn từ thời đại học của Taehyung. Anh là người gốc Mỹ lai Hàn. Khi gặp được Taehyung và Kibun thì giống như là gà hợp cựa,làm mưa làm gió một phương. Tài năng của anh ta không thua gì hai bạn mình. Nhưng anh ta lại mắc bệnh lười nên sau này về làm phó tổng cho Taehyung,thay Taehyung làm mấy công tác xã giao,xử lý mấy ông chú cáo già mà Taehyung không muốn bỏ công giải quyết,bởi vì nếu để Taehyung giải quyết thì mấy ông chú đó chỉ có nước phá sản cho đến chết,điều này lại không quá tốt cho công ty nên Roy lãnh trách nhiệm này. Roy là người thông minh và khôn khéo,giỏi giao tiếp,miệng lưỡi không ai bằng nên luôn giúp Taehyung lấy về những dự án,hợp đồng béo bở còn việc phát triển,xử lý ra sao thì không thèm quan tâm. Có thể nói Roy là cánh tay phải của Taehyung còn Kibun là tay trái.
Nhưng Roy lại là một người đa tình,phong lưu không giống như Taehyung và BoGum giữ thân trong sạch lại chung tình. Từ thời cấp ba đã thay bồ như thay áo,về khoản này Roy lại cùng sở thích với Taeyang nên hai người rất thân thiết,trở nên nổi tiếng những nơi ăn chơi khắp chốn thành phố lớn này. Chỉ khác ở chỗ Taeyang thích phụ nữ,còn Roy lại thích phụ nam. Nhưng bây giờ Roy là bông đã có chủ.
"Í í ~Honey em cũng ở đây à. Người ta thức dậy thì không thấy em đâu~ sao anh gọi cho em,em không chịu bắt máy." Roy bước vào,thấy Kibun mặt lạnh thì sáng mắt,nhào tới,không có xương dựa vào người Kibun.
"Phó tổng. Đây là công ty." Kibun vô tình đẩy Roy ra khỏi người. Gằn giọng nói,gương mặt nghiêm túc hiện lên một tia tức giận.
Tên đáng chết không biết kiềm chế,tối qua đã bảo ngừng lại mà bỏ ngoài tai. Hại anh giờ này thắt lưng còn đau,chỗ kia còn khó chịu. Chút nữa còn có cuộc họp,không biết có chịu nổi không.
"Ui~không bỏ ra đâu. Honey đừng tức giận mà. Anh có làm gì có lỗi đâu ah ~." Roy lại xán tới dựa trên người Kibun,bàn tay mò đến bên hông thắt lưng cậu xoa nhẹ.
Taehyung ngồi trên ghế dựa mềm mại sau bàn làm việc,bắt chéo chân,tao nhã xem kịch vui thường hay diễn ra trong suốt mấy tháng nay tại văn phòng của anh.
"Bỏ tay anh ra. Đứng đắn chút đi. Đừng có ở hở chút là phát tình như vậy. Không nhìn đây là đâu à."
Kibun đâu còn giữ được hình tượng lạnh lùng,nghiêm túc nữa. Đập một phát lên tay Roy. Cậu lúc này đang tức giận,hai má hơi ửng đỏ vì cái tên đang động tay động chân với cậu trước mặt đàn anh kiêm đại boss của cậu. Cậu không giãy ra được vì Roy cao lớn hơn,khỏe hơn cậu,chưa kể thắt lưng của cậu không thể cử động mạnh được.
"Có gì đâu chứ. Anh cũng chỉ động tay động chân với em. Tại sáng nay em lại bỏ đi trước,bây giờ tự nhiên lại tức giận với người ta,hắt hủi người ta,người ta đã làm gì có lỗi đâu chứ ~Hơn nữa ở đây không có người ngoài. TaeTae lại là người nhà thì có gì mà em ngại. Đúng không TaeTae?"
Roy mắt sáng rực nhìn sang Taehyung như muốn nói,tôi cho cậu xem miễn phí,cậu phải theo tôi.
Taehyung nhún vai không cho ý kiến. Bên nào anh cũng không hùa theo được.
"Tên đáng chết. Nếu không phải do anh,tôi