Chuỗi ngày hạnh phúc của 2 chẻ lại tiếp tục nèeee
————
"Bảo bối,em đang làm gì?"
Taehyung đang gọi điện cho JungKook. Trên tai anh đeo airpod để tiện cho việc anh đang làm hiện tại.
Lúc này anh đang mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái,trên người cột cái tạp dề. Hai tay anh nhanh chóng thả rau vào nồi rồi quay sang đảo,nếm món sườn xào chua ngọt. Ừm không tệ. Sau này nấu cho em ấy ăn được rồi.
Taehyung rất thông minh cộng thêm năng lực tiếp thu cao,với sự kiên nhẫn,mày mò. Chỉ cần Taehyung muốn biết thứ gì thì trong khoảng thời gian ngắn anh đều học được và học rất giỏi cho dù là công việc bếp núc phức tạp.
Chưa kể khoảng thời gian này anh hay chạy về nhà lớn,học hỏi tay nghề của mẹ và chị dâu.Làm cho hai người ngạc nhiên không thôi. Mỗi lần thắc mắc đều bị anh dùng cái lưỡi không xương của anh dụ dỗ cho cười vui vẻ,quên đi thắc mắc của mình.
Taehyung rất vinh hạnh nhận được ánh mắt sắc như dao cạo của ba và anh hai mình. Vì hai người họ muốn học mà không được. Họ chính là sát thủ của nhà bếp.Rất muốn nấu cơm cho vợ yêu nhưng lại không thực hiện được. Hai người nghe bà xã của mình khen Taehyung ngất trời thì trực tiếp đạp đổ bình giấm chua của mình với Taehyung.
Tuy vậy Taehyung vẫn mặt dày,cứ tới thỉnh giáo mẹ và chị dâu mình. Tuy hai người đều là phu nhân Kim cao quý nhưng họ luôn tự tay nấu cơm cho chồng con mình mà không giao cho người giúp việc. Nên tay nghề của mẹ và chị dâu rất giỏi.
"Em đang xem một chút tài liệu trong năm thứ tư." JungKook trả lời với Taehyung,một tay cậu cầm điện thoại,một tay cậu lật cuốn tài liệu.
"Hửm. Anh nhớ không lầm thì hết hè này em mới học năm thứ ba thôi mà." Taehyung đảo rau trong nồi canh rồi tắt bếp.Chuẩn bị cho món xào.
"Thật ra,em đã nắm vững hết lý thuyết,những điều cần biết trong hai năm còn lại rồi. Em cần học thêm kinh nghiệm từ các giáo sư và đàn anh thôi." JungKook giải thích cho anh.
"Bảo bối. Không ngờ em rất giỏi nha. Sau này ra trường em tính làm gì chưa?"
"Công việc thì em có rồi. Em nhận những bản thiết kế,vẽ bản thảo,phác họa rồi làm ở nhà. Chuyên ngành của em là thiết kế đồ họa nên luôn có việc. Hiện tại em hay cộng tác với các giáo sư,giúp họ làm mấy đề án lớn và làm cho một đàn anh vừa mới thành lập công ty vào năm ngoái,em có một tài khoản trên mạng và nhiều khách quen luôn nhờ em,khi cần thiết thì mới gặp mặt trao đổi thôi còn bình thường em đều giải quyết qua máy tính." JungKook cười nói với anh. Từ lúc học xong cấp ba cậu đã tự kiếm tiền.Đến bây giờ cậu cũng có một tài sản nho nhỏ rồi.
"Em không tính vô làm ở một công ty lớn có tiếng nào để phát triển tài năng của mình à? Em giỏi như vậy." Taehyung hỏi cậu.
"Cũng có mấy công ty lớn mời em rồi. Nhưng anh không phải không biết em không thích tiếp xúc với người khác sao. Tuy bây giờ em đã có thể tự nhiên thân cận với người thân.Nhưng với người xa lạ em nghĩ em không thể làm được. Với lại em chỉ muốn bình thản,nhẹ nhàng sống qua ngày thôi,em không muốn cuộc sống bon chen,tranh giành. Taehyungie, em có suy nghĩ như vậy...anh sẽ...xem thường em sao?" JungKook do dự hỏi anh. Anh giỏi giang,tài hoa như vậy. Còn cậu lại...chỉ mong được bình ổn sống qua ngày với anh thôi,cậu không mong mình có thành công hay nổi tiếng trong sự nghiệp,chỉ như vậy là đủ.
"Kookie .Em muốn cãi nhau với anh đúng không,tình cảm của anh còn chưa rõ đến mức để em không tin tưởng anh,để em có suy nghĩ đó trong đầu?" Taehyung tắt bếp món xào đang nấu dở dang.
Anh cảm thấy có chút khó chịu khi nghe cậu hỏi anh như vậy. Cậu không tin tưởng anh,nghĩ anh xem thường cậu. Anh muốn hung hăng trừng phạt cậu.
"Taehyungie không phải đâu. Em không phải...Taehyung, anh biết em không giỏi ăn nói mà. Anh biết em không có ý đó." JungKook hốt hoảng,gấp gáp muốn giải thích nhưng cậu không biết giải thích như thế nào.
"Bảo bối ngốc. Không được có cái suy nghĩ như vậy nữa. Anh hỏi chỉ vì anh sợ em vì chứng bệnh của mình mà tạo nên nuối tiếc trong cuộc sống thôi. Nếu em muốn phát triển tài năng của mình,anh sẽ giúp em. Nhưng khi nghe em nói chỉ thích làm việc ở nhà,anh là người mừng nhất.Em không biết bản thân em đẹp đẽ,giỏi giang,thu hút,hấp dẫn người khác đến mức nào đâu. Anh chỉ muốn giấu em trong nhà,chỉ dành riêng cho anh thôi." Taehyung nghe cậu gấp gáp,bối rối thì khó chịu của anh bay mất. Anh cười ôn nhu nói với cậu.
Đúng vậy,con người anh rất ích kỉ. Bản thân anh biết JungKook có bao nhiêu tốt đẹp,có bao nhiêu hấp dẫn,có bao nhiêu tài giỏi. Anh chỉ muốn nhốt cậu ở nhà,để ở bên mình,chỉ thuộc về một mình anh. Cứ nghĩ đến một ngày nào đó những người khác thấy được vẻ đẹp của cậu. Tiếp cận cậu,vây quanh cậu. Anh không biết mình chấp nhận nổi không.
"Taehyungie.Em xin lỗi." JungKook nghe anh nói vậy thì lỗ tai hơi ửng đỏ,cậu lí nhí xin lỗi anh.
"Ah..không cần phải xin lỗi anh. Nhưng trừng phạt thì phải có nha." Taehyung kéo dài giọng nói của mình,mang theo một tia nguy hiểm. Anh tiếp tục công việc nấu ăn của mình.
"Trừng phạt?" JungKook khó hiểu. Thông qua điện thoại nghe câu nói của anh,cậu thấy lạnh lạnh.
"Bảo bối. Tuy anh biết em không có cố ý nhưng em vẫn làm anh thấy khó chịu và buồn bực nha,nên phạt em là chuyện phải có." Taehyung cười tà. Khoé miệng anh giương lên một đường cong nguy hiểm.JungKook mà thấy bảo đảm sẽ có ý muốn bỏ trốn.
"Em...anh muốn phạt gì?" JungKook không biết.Cậu hơi run rồi.Không lẽ anh muốn đánh cậu.
"Vợ à. Anh rất nhớ cái miệng nhỏ nhắn,ngọt ngào và hai viên đậu đỏ mê hoặc của em. Nên em biết anh muốn phạt gì đúng không?" Taehyung hạ giọng của mình,dùng âm điệu gợi cảm mang theo chút ngả ngớn nói với cậu.
"Ah...Em...anh...Cái người này. Lưu manh" JungKook tức giận. Hai má đỏ lên. Nhưng là đứa trẻ ngoan,cậu không biết dùng từ gì để mắng anh.
"Ha..cảm ơn em quá khen. Anh cũng chỉ lưu manh với mình em thôi."
"Taehyungie đáng ghét."
"Đừng nha. Em mà ghét anh,anh sẽ đau lòng."
Hai người trò chuyện,tâm tình với nhau cho đến khi mẹ Jeon gọi cậu xuống nhà ăn cơm tối,đến khi Taehyung nấu xong bữa tối cho mình.
Taehyung ngồi bên bàn ăn. Trên mặt bàn đầy những món canh,mặn,xào. Sắc vị đầy đủ,hấp dẫn người khác.Nhưng Taehyung lại không có cảm giác muốn ăn. Anh nhìn chỗ trống bên cạnh mình. Đã hơn mười ngày không có cậu bên mình rồi.
Ở hai nơi xa nhau. Sau bữa tối hai người họ cùng ngồi trên máy tính,anh giải quyết công việc của anh,cậu vẽ bản thiết kế của cậu. Bên tai họ ai cũng đeo một cái airpod,thỉnh thoảng hai người sẽ rầm rì trò chuyện với nhau,cười vui vẻ,rồi lại chuyên tâm với công việc của mình.
Lại một ngày nữa trôi qua.
~~~oOo~~~
Từng ngày nữa lại trôi đi.
"Bảo bối. Xin em,nghe máy đi." Taehyung áp điện thoại lên tai,một tay anh gác trên trán,lẩm bẩm tự nói với mình.
Bây giờ đã gần mười một giờ tối. Taehyung nằm phịch ra giường ngủ,đưa tay nới lỏng caravate của mình rồi gọi cho JungKook. Tối nay có buổi tiệc xã giao với bên đối tác. Taehyung không thể vắng mặt nên bắt buộc phải tham gia.
Tuy đã trễ,giờ này cậu cũng đã ngủ nhưng anh không nhịn được mà gọi cho cậu,đánh thức cậu dậy. Anh rất muốn nghe giọng nói nhẹ nhàng,ôn nhu của cậu dành cho anh.
Mấy ngày nay công ty lại có một dự án lớn nên anh bận lu bu, không có thời gian để nói chuyện với cậu lâu,có khi một ngày không được nói với cậu câu nào.
Anh rất nhớ JungKook. Nỗi nhớ làm anh đau quặn,khó thở,gặm nhắm anh từng ngày. Anh muốn quăng bỏ công việc để về quê cậu,tìm cậu nhưng dưới tay anh còn cả ngàn nhân viên để nuôi sống,thời gian này lại có những dự án,hợp đồng lớn.
Công việc bận rộn thêm nỗi nhớ JungKook. Lần đầu tiên trong đời Taehyung biết mệt mỏi là gì.
Nghe tiếng chuông đổ dài bên đầu bên kia,Taehyung cười khổ. Anh thấy bản thân mình thật ấu trĩ.
"Taehyungie." Ngay khi Taehyung tưởng cậu không bắt máy thì giọng nói nhẹ nhàng mang theo ngái ngủ chưa tỉnh hẳn của JungKook vang lên.
"Kookie. Xin lỗi vì anh đã đánh thức em. Nhưng anh không kiềm chế mình được." Giọng nói của Taehyung trầm ấm mang theo một chút mệt mỏi,bất ổn gọi cậu. Tối nay anh uống không ít rượu,men rượu làm anh say càng làm anh thêm thống khổ vì nhớ cậu.
"Anh làm sao vậy?" Nghe giọng nói kì lạ của anh,JungKook lập tức tỉnh ngủ,thoát khỏi tình trạng mơ màng của mình. Cậu lo lắng hỏi anh.
"Bảo bối. Anh rất mệt mỏi. Phải làm sao đây?" Anh mệt mỏi nói với cậu.
"Công ty anh có chuyện gì sao? Anh có sao không,mấy ngày nay anh bận liên tục như vậy." Cậu càng lo lắng cho anh.Không biết công ty anh đã xảy ra chuyện gì.Chuyện gì lớn đến mức khiến con người tự tin,cao ngạo như anh phải lộ ra sự mệt mỏi,yếu đuối của mình.
"Công việc chưa bao giờ làm khó anh được." Taehyung nói với cậu.
"Vậy thì có chuyện gì xảy ra sao?" JungKook cuống quýt.
"Là em. Bảo bối. Là em đang làm khó anh. Làm anh khổ sở." Taehyung cười khổ nói với cậu.
"Em?" JungKook khó hiểu.
"Kookie .Anh rất nhớ em. Anh sắp không chịu nổi rồi. Anh muốn đi tìm em nhưng anh lại không thể bỏ công việc được. Anh rất khổ sở. Kookie, anh rất khó chịu. Tâm anh rất đau." Taehyung cuộn người mình lại,yếu ớt nói với cậu.
"Taehyungie..." Tim JungKook như thắt lại,cậu không biết phải nói như thế nào.
"Ha..ha..Xin lỗi em. Tối nay anh uống hơi nhiều. Anh say mất rồi,anh không khống chế được tâm trạng của mình." Taehyung cười yếu ớt.
"Anh có muốn ngủ không. Nhắm mắt lại sẽ không mệt nữa." JungKook mỉm cười.Cậu hạ giọng,mềm mại,ôn nhu nói với anh,như muốn xoa dịu tâm trạng lúc này của anh.
"Anh muốn ngủ. Nhưng em hát cho anh nghe được không? Em hát rất hay,anh muốn nghe em hát." Giọng nói của cậu làm Taehyung thấy thoải mái hơn.
"Nhắm mắt lại,em hát cho anh nghe." JungKook nhẹ nhàng nói.
Lúc trước trong một lần cao hứng,cậu khe khẽ hát một bài,bị Taehyung nghe được nên về sau anh hay ỉ oi,làm nũng bắt cậu hát cho anh nghe.
JungKook chọn một bài hát có âm điệu nhẹ nhàng,thoải mái hát