Vào chap thôi
-----------------------------------------------
"Đau."
Đó là cảm nhận duy nhất của JungKook khi tỉnh lại.Cậu nhíu chặt mày cảm nhận từng cơn đau khắp cơ thể.Cả thân thể cậu đều đau đớn,nhất là phần đầu.Không những đau nhức mà từng trận choáng váng,cảm giác muốn ói liên tục ập đến làm cậu rất khó chịu.Cậu muốn đưa tay xoa đầu thì không cử động được,cả thân thể như không phải của cậu.JungKook khẽ nhúc nhích ngón tay mình.
Taehyung đang nắm tay cậu,ngả đầu trên giường bệnh chợp mắt thì cảm nhận được ngón tay cậu khẽ cử động.Anh lập tức ngồi thẳng,thấy hàng lông mày cậu nhíu chặt liền nhấn nút đỏ ngay đầu giường bệnh.
"Bảo bối ngoan,đau lắm đúng không.Đừng sợ.Đã có anh ở đây" Taehyung nhẹ nhàng vuốt gò má JungKook.
Vài phút sau Kim JeongJae bước vào,sau lưng ông là một y tá.Ông đi nhanh đến giường bệnh.
"Tỉnh rồi?" Ông lên tiếng hỏi Taehyung.
"Dạ." Taehyung trả lời.
Kim JeongJae kiểm tra cho JungKook.
"Tiêm thuốc giảm đau." Kim JeongJae xem qua JungKook rồi lệnh cho y tá.
"Chú ba.Em ấy có sao không?" Taehyung lo lắng hỏi.Nhìn gương mặt đang đau đớn của JungKook tim anh nhói đau theo cậu.
"Không sao.Đây là phản ửng bình thường,thời gian thuốc mê và thuốc giảm đau hết hiệu lực.Cậu ta chưa kịp thích nghi với trạng thái hiện tại của cơ thể nên cảm thấy rất đau đớn.Ta sẽ cho cậu ấy tiêm thuốc giảm đau rồi hạ dần liều lượng nhẹ xuống để cậu ta dần thích nghi,mấy ngày sau sẽ không đau đớn như vậy nữa." Kim JeongJae giải thích cho Taehyung.
"JungKookie." Taehyung khẽ gọi cậu.
Thuốc dần có tác dụng,cơn đau nhức chậm rãi lui xuống.JungKook từ từ mở mắt,chân mày vẫn nhíu lại vì cảm giác choáng váng và những cơn buồn nôn.
"Bảo bối.Em tỉnh rồi." Taehyung cười ôn nhu với cậu.
JungKook nhìn Taehyung,cậu hiện tại rất mơ hồ,không nhận ra mình là ai,đang ở đâu,người trước mặt cậu là ai.
"Chú ba.Em ấy..." Taehyung nhíu mày khi thấy ánh mắt trống rỗng của cậu.
"Cậu ta chưa nhận thức được gì đâu.Chờ một chút." Kim JeongJae lên tiếng.
"Tae...." Một khoảng thời gian sau JungKook mới nhận ra người trước mặt mình,cậu khẽ gọi tên anh.Bàn tay cậu vươn lên muốn chạm đến anh.
"Anh đây.Anh ở đây." Taehyung nhanh chóng nắm tay cậu,khẽ vuốt ve lòng bàn tay cậu,ôn nhu trả lời.
"Em bị sao vậy?Đã xảy ra chuyện gì?" JungKook thì thào lên tiếng hỏi anh.
Cậu nhận ra mình đang trong bệnh viện nhưng không nhớ được đã có chuyện gì mà cậu ở đây.
"Có nhớ chuyện đã xảy ra không?" Kim JeongJae lên tiếng hỏi,giọng nói vốn lạnh lẽo của ông lúc này mang theo chút độ ấm hỏi JungKook.
"Chuyện xảy ra?" Ánh mắt JungKook nhìn theo hướng giọng nói xa lạ,thấy một vị bác sĩ đang nhìn cậu.
Cậu nhắm mắt lại,cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.Những cơn choáng và khó chịu muốn ói vẫn hành hạ cậu.
"Từ từ,chậm rãi,đừng gấp,không được ép buộc bản thân mình.Thả lỏng tâm trí,cố gắng tập trung vào nhịp thở,nhớ từng chút,từng chút một." Kim JeongJae chậm rãi chỉ dẫn cho JungKook.
JungKook nghe lời,thả lỏng đầu óc mình,tập trung vào nhịp thở,hít vào,thở ra.Cơn choáng và cảm giác buồn nôn cũng bớt xuống.Những chuyện ở quán Bar dần hiện lại trong tâm trí cậu.Sau vài phút,JungKook mở mắt ra.Cậu lo lắng hỏi Kim JeongJae.
"Bác sĩ, JunHa có bị sao không? Cô gái nhỏ,dễ thương đi chung với tụi cháu." JungKook khẽ hỏi Kim JeongJae rồi cố gắng hít thở,chỉ một câu nói dài đã làm cậu cực kì khó chịu.
"Con gái ta không sao.Con bé không bị gì." Kim JeongJae trả lời cậu.
"Tốt quá." JungKook nghe được từ không sao thì cười yên tâm.Cậu lại nhắm chặt mắt lại vì cơn choáng và buồn nôn lại ập đến.
"Có phải rất choáng và muốn ói,đầu óc mơ hồ,có những chuyện không nhớ rõ?" Kim JeongJae hỏi JungKook.
"Vâng ạ." JungKook cố gắng trả lời.
"Tiêm vào bình truyền dịch lượng an thần nhẹ,để cậu ta ngủ thêm chút nữa." Kim JeongJae nói với cô y tá.
"Chú ba.Có sao không ạ?" Taehyung vẫn nắm tay JungKook,ngón cái của anh xoa nhẹ làn da mịn nơi mu bàn tay cậu.
"Di chứng của việc chấn động não." Kim JeongJae giải thích.
"Có ảnh hưởng về sau không ạ." Taehyung lo lắng hỏi ông.
"Không ảnh hưởng.Cậu ta rất biết cách bảo vệ đầu nên chỉ bị chấn động nhẹ.Chỉ có cổ chân là nặng nhất,do sức nặng và lực xoay dồn ép quá nhiều làm tổn thương,gãy mắt cá chân.Về sau khi trời chuyển lạnh dễ bị nhức mỏi."
"Con đã rõ." Taehyung thống khổ nhìn JungKook đang nhíu mày,anh khẽ nắm chặt tay cậu.
"Con đừng lo.Ta nghe Bogum nói cậu ta đang uống thuốc đông y để điều dưỡng sức khỏe được một khoảng thời gian?"
"Dạ."
"Con nên cảm ơn vị thầy thuốc đó.Nếu không với tình trạng sức khỏe lúc trước của cậu ta,e là không được tốt như lúc này.Sau khi cậu ta xuất viện,con nên dẫn cậu ấy đi bắt mạch lại.Vị thầy thuốc kia sẽ giúp ít cho sự hồi phục của cậu ta."
"Vâng."
Kim JeongJae dặn dò vài câu nữa rồi dẫn y tá rời khỏi.
"Tae.Em không sao đâu." Cơn khó chịu đã lui bớt,JungKook mở mắt,yêu thương nhìn gương mặt hiện rõ mệt mỏi của Taehyung.Cậu mỉm cười,khẽ nói với anh.
"Bảo bối.Em đừng ngoan như vậy.Anh rất đau lòng." Taehyung ngồi lên giường,cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi trắng bệch của JungKook.Anh thì thầm với cậu ,yêu thương mổ nhẹ lên lần nữa.
"Nhưng em không có sức để khóc nháo a." JungKook nhẹ nói,cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
"Vậy sau khi khỏe lại,anh muốn em làm mình làm mẩy,khóc nháo,la hét,sai bảo anh.Được không bảo bối." Taehyung nghe cậu nói thì mỉm cười,anh nhìn vào mắt cậu rồi nói.
"Được.Tới lúc đó anh không được khó chịu hay phàn nàn." Rất buồn ngủ,nhưng cậu muốn nói chuyện với anh.
"Nhất định không,phục vụ cho vợ,anh vui còn không kịp.." Taehyung vừa nói vừa hôn lên chóp mũi JungKook.
"Tae.Em rất buồn ngủ nhưng em muốn nói chuyện với anh." Mắt JungKook nhíu lại,âm thanh cậu nói với Taehyung nhỏ dần.Rồi cậu chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
"Bảo bối.Em ngủ ngon.Anh sẽ bên cạnh em." Taehyung thì thầm với cậu,rồi hôn lên mi mắt có hàng lông mi vừa dày vừa dài lại cong cong của cậu.Anh lưu luyến thật lâu.
Chờ JungKook đã ngủ say,anh đứng dậy chỉnh lại chăn cho cậu rồi bước ra ngoài phòng bệnh.Trên hành lang anh gọi điện cho Park BoGum.Khoé môi anh nhếch lên tàn độc.Nên trả giá thì phải trả giá.
~~~oOo~~~
"Taehyungie.Cậu bé đó là chọn lựa của con." Kim Taewon nghiêm nghị,lên tiếng hỏi con trai mình.
"Vâng.Cha,con đã quyết định sống với em ấy cả đời." Taehyung kiên định,nhìn thẳng vào mắt cha mình.
Sau khi JungKook tỉnh rồi cậu ngủ liên tục không dậy,biết cậu không có vấn đề gì,chiều ngày hôm sau Taehyung nhờ thím ba và Han Hyeon trông giúp JungKook.Anh ra ngoài sau khi hẹn với Jung HoSeok và Park BoGum,rồi về nhà lớn của Kim gia với Kim JeongJae.
Lúc này trong phòng khách của Kim gia,ngoại trừ JunHa và mẹ cô đang ở bệnh viện trông JungKook đang ngủ say thì các thành viên còn lại đều có mặt.
"Cậu ta là con trai.Con đã suy nghĩ kĩ chưa?" Ông hỏi con trai mình tiếp.
"Taehyungie.Con phải suy nghĩ cho kĩ.Nếu như vì ham vui nhất thời,sau này con sẽ hối hận.Con sẽ gây ra hậu quả không tốt cho cậu bé đó." Mẹ Taehyung ôn nhu nói với con mình.
"Cha mẹ.Con yêu em ấy.Không phải nhất thời hay thiếu suy nghĩ.Hai người rất hiểu rõ bản tính của con mà.Con đã nói yêu em ấy thì đó là mạng sống của con,gắn chặt với con cả đời này.Con không hối hận." Taehyung thẳng lưng,mạnh mẽ nói từng lời.
"Cha mẹ.Quan hệ của chúng con là do con thích JungKook trước,theo đuổi,dụ dỗ làm JungKook yêu con,chấp nhận làm người yêu,ở bên cạnh con.Em ấy không có lỗi.Nên con xin cha mẹ chấp nhận chuyện chúng con,chấp nhận em ấy." Taehyung nói tiếp.
"Cho dù cậu ta là người tốt,có ơn với gia đình chúng ta.Nhưng cha mẹ không đồng ý thì sao,chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng cả nhà chúng ta.Cha muốn con cưới một vị tiểu thư môn đăng hậu đối?Con sẽ bỏ chúng ta?" Cha Kim nghiêm khắc nói từng câu.
"Con sẽ không buông tay.Cha mẹ,con xin lỗi." Taehyung nói rồi quỳ xuống trước cha mẹ mình.Kiên định nói từng chữ.
Mẹ Kim muốn đi đến đỡ con mình dậy thì chồng bà vỗ nhẹ lên tay bà.
"Nếu chúng ta mạnh mẽ cưỡng chế thì sao." Ông lên tiếng hỏi tiếp.
"Cha.Không phải cha hiểu rõ bản tính,truyền thống trong máu họ Kim hay sao?Có chết con cũng không buông tay." Taehyung nhìn thẳng cha mình.
"Chết gì mà chết.Ông xã anh có chịu dừng lại không.Em hùa theo nãy giờ đã khó chịu lắm rồi nha.Anh còn muốn chọc ghẹo nó đến bao giờ.Bắt con trai quỳ trên sàn nhà nãy giờ.Tối nay ra ngoài ngủ cho em.Im lặng,anh không được lên tiếng."
Trong bầu không khí nặng nề,mẹ Kim đột nhiên đứng phắt dậy,chống hai tay lên eo mắng chồng mình.Cha Kim lúc này đâu còn vẻ uy nghiêm,nghiêm khắc nữa.Muốn lên tiếng thì bị bà nạt liền ngậm miệng.
Làm những thành viên còn lại đang xem kịch vui phải mỉm cười.
"Taehyungie.Mau đứng dậy con.Nền nhà cứng như vậy quỳ làm gì,không đau đầu gối sao." Mẹ Kim nhanh chóng đi đến bên cạnh Taehyung,đỡ con mình dậy.
"Mẹ.Cha mẹ..." Taehyung vừa đứng lên vừa kinh ngạc.
"Đồng ý,đồng ý.Cha con chỉ muốn trêu ghẹo đứa con luôn ngoan ngoãn,không làm ổng đau đầu là con thôi.Em dâu biết mọi chuyện từ JunHa,cũng đã gọi điện kể trước cho mẹ nghe,mẹ giận vì con giấu bao lâu nay.Nên hôm nay khi biết con về nhà thưa chuyện nên mẹ hùa theo cha con thôi.Ai mà ngờ cha con lại đùa dai như vậy." Mẹ Kim phủi quần cho con mình rồi liếc ông chồng nhà mình.
"Cha mẹ à.Hai người muốn hại chết con sao." Taehyung dở khóc dở cười,làm anh lo lắng muốn chết,anh còn đang lo cho JungKook nữa,không chịu nổi chút nào.
"Nói xui,chết gì mà chết.Ông xã,anh còn không mau lên tiếng." Mẹ Kim lại trừng mắt chồng mình.
"Khụ...Taehyungie.Là do cha,trước giờ con luôn là đứa ngoan ngoan,không làm cha mẹ phải đau đầu như Kim TaeYang.Ôn hoà,vui tính luôn làm cha mẹ vui,không có mặt than,khó tính như anh hai con Kim TaeOh.Nên cha muốn tạo cơ hội cho con phản nghịch ấy mà."Cha Kim cười ôn hoà với Taehyung.
"Cha mẹ.Con đau tim với hai người mất." Taehyung cười khổ.
"Điều tra ra sao?" Kim TaeOh lên tiếng hỏi Taehyung.
"Chiều nay Jung HoSeok đưa em xem một đoạn ghi hình do camera ngầm chỗ tụi em ngồi quay được.Có cảnh Chu HaeChyong lén ra hiệu với Hwang Nara ngay khi JunHanie và JungKook vừa rời khỏi,thêm với biểu hiện bất thường của cậu ta khi đó,chắc chắn có liên quan tới Chu HaeChyong." Taehyung lạnh giọng khi kể đến.
"Chu HaeChyong.Con trai một của Chu gia." Mẹ Kim lên tiếng hỏi.
"Dạ." Taehyung trả lời.
"Em tính xử lý thế nào?" Kim TaeOh hỏi tiếp.
"Chết đối với họ quá dễ.Em sẽ diệt trừ thế lực của Chu gia,làm họ tán gia bại sản vì đứa con mà họ cưng chiều đến hư hỏng.Hwang gia thì đã không thể tốt hơn được nữa nhưng em không ngại cho họ muốn chết mà không được.Còn Hwang Nara cô ta phải gánh chịu nỗi đau của JungKook gấp mười lần.Chu HaeChyong em không đụng tới vì Jung HoSeok muốn em cho cậu ta một ân tình.Nhường Chu HaeChyong cho anh ta xử lý." Taehyung nói với anh mình.
"Khi nào con bắt đầu." Cha Kim lên tiếng hỏi.Chu gia vốn không tốt đẹp gì,nên ông không ngăn cản,còn hay chơi xấu sau lưng họ mấy lần,họ chỉ lười không muốn quan tâm mấy trò vặt vãnh đó.Nếu đã có dịp thì sẵn tiện tính nợ mới lẫn cũ.
"Thân thể JungKook chưa tốt,con muốn chuyên tâm chăm sóc em ấy,nên hiện tại con sẽ cho họ thêm chút thời gian mà hưởng thụ." Taehyung trả lời cha mình.
"Em cứ lo cho cậu ta.Để anh ra tay." Kim TaeOh lên tiếng.
"Anh hai.Em muốn tự mình làm." Taehyung nhìn anh mình.
"Taehyungie.Con quên tối hôm trước ta đã nói gì sao." Kim JeongJae im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
"Chú ba,con..." Taehyung muốn nói.
"Taehyungie.JunHa là bảo bối của chúng ta.Nếu chúng ta chấp nhận JungKook thì cậu bé cũng là thành viên trong nhà này.Chúng ta chưa bao giờ để người thân chịu thiệt bao giờ.Hơn nữa,thế lực của con không đủ mạnh với Chu