Hú hú, Shimi đã trở lại :"> Tem chap : LamTu2007 Katty2k5 Mn đọc vui vẻ
------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Tỉnh dậy rồi à."
Mẹ JunHa bước vào phòng bệnh,lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa JungKook và JunHa.Theo sau là chồng bà,Kim JeongJae.
"Ba ba,mẹ." JunHa mỉm cười với ba mẹ mình.
"Có thấy khó chịu hay quá đau đớn gì không?Cảm giác choáng với buồn nôn còn nhiều không?" Kim JeongJae nhìn JungKook,lên tiếng hỏi.
"Dạ.Không còn đau như lần trước,cảm giác buồn nôn và choáng vẫn còn nhưng không đến mức khó chịu.Viện trưởng,cảm ơn ngài." JungKook lễ phép,nói với Kim JeongJae.Cậu nghe JunHa lúc nãy có nói ba cô là viện trưởng của bệnh viện này.
"Không cần cảm ơn.Người phải nói cảm ơn là chúng ta." Kim JeongJae cười nhẹ với JungKook.Ngoại trừ người nhà ông chưa cười với người ngoài bao giờ,cho dù trong bất cứ trường hợp nào.
"Con tên JungKook đúng không.Chúng ta là ba mẹ JunHa.Là chúng ta phải cảm ơn con.Nếu không có con,người nằm trên giường bệnh lúc này là JunHa.Cứ nghĩ đến con bé phải chịu thương tích,nằm ở đây,tâm chúng ta rất đau đớn.JungKook,cảm ơn con rất nhiều.Chúng ta không biết phải báo đáp con như thế nào mới đủ." Mẹ JunHa ngồi xuống,nắm nhẹ bàn tay JungKook,bà hiền từ,dịu dàng,chân thành nói với cậu.
Nếu không nhờ cậu,con gái bà sẽ ra sao,bà sẽ không chịu nổi mà ngã quỵ mất.Vợ chồng bà mang ơn cậu rất nhiều.
"Viện trưởng phu nhân.Đây là việc trong khả năng con,là việc con nên làm.Không phải ân nghĩa gì.Người đừng nói như vậy,con sẽ thấy không được tự nhiên." JungKook mỉm cười,ôn hoà nói với bà.
Khi mẹ JunHa nắm tay,cậu chỉ thấy không quen thôi,không có cảm giác khó chịu hay sợ hãi nên không kháng cự lại.Có lẽ do ánh mắt chân thành,thật tâm với nét mặt hiền hoà,dịu dàng của bà,gương mặt JunHa lại giống bà nên làm cậu thấy thân quen.Đức tính của cậu vốn là kính già yêu trẻ.Hơn nữa cậu thấy áy náy trước ánh mắt của bà.
"Được.Đúng là đứa bé ngoan.Chúng ta không nhắc đến nữa.Thím gọi con là Kookie được không.Sau này con cứ gọi giống TaeTae,gọi thím ba đi.Đừng gọi phu nhân này,phu nhân nọ nữa." Hyun Ah cười hoà ái với JungKook,vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu.Chưa tiếp xúc được bao nhiêu,nhưng bà rất thích cậu bé này.
"A.." JungKook hơi khó hiểu trước câu nói của Hyun Ah.
"Chuyện của con với TaeTae,JunHa đã kể cho thím biết rồi.Cho nên con gọi thím ba cũng không có sai." Hyun Ah thấy JungKook ngạc nhiên thì nháy mắt nói với cậu.Bà tranh thủ chiếm lợi trước mẹ TaeTae mới được.
"Con..." JungKook hơi bối rối.Nãy giờ cậu không nghĩ đến việc hai người này cũng là chú thím của Taehyung ah.Trời ạ.
"Bảo bối.Em tỉnh rồi sao." Giọng nói trầm ấm mang theo mừng rỡ của Taehyung vang lên.
Taehyung vừa tỉnh dậy thì nghe tiếng nói chuyện trong phòng.Anh liền bật dậy thì thấy JungKook đang nửa ngồi,nửa nằm trên giường bệnh,cậu đang bối rối nhìn thím ba anh.Taehyung mừng như điên bước nhanh tới giường bệnh.
Hyun Ah nghe thấy tiếng cháu mình thì đứng lên,tới cạnh chồng bà,nhường chỗ cho Taehyung.Anh mỉm cười cảm ơn với thím mình.
"Có đau lắm không,có khó chịu ở đâu không?" Taehyung ngồi xuống giường,nhìn cậu đầy yêu thương,anh ôn nhu hỏi.Bàn tay vuốt ve gò má của cậu.
"Em không sao.Đã đỡ hơn nhiều rồi.Không có quá đau đớn hay khó chịu nữa." JungKook cười ngọt với Taehyung,nhẹ giọng trả lời.Muốn vươn tay nắm tay anh nhưng vì bị cố định vai nên không giơ lên được.
"Không được giấu anh có biết không?" Taehyung mỉm cười,ngón cái anh xoa nhẹ làn da trên má cậu.
"Em nói thật mà." JungKook hơi chu miệng,nhìn Taehyung muốn nói,em nói thật anh không tin.
"Ừ ngoan.Bảo bối,mấy ngày qua hành hạ tim anh quá đi." Taehyung nhéo nhẹ má JungKook rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu.
"Khụ...anh ba,có thể chờ em ra ngoài không.Em còn nhỏ nha,không nên làm hư đầu óc em." JunHa rất biết phá phong cảnh mà ho nhẹ,thấy Taehyung nhìn mình thì nháy mắt,cười lém lỉnh với anh.
JungKook từ lúc bị thương,gương mặt luôn tái xanh lúc này bị JunHa nhắc nhở liền hơi ửng hồng,quẫn bách mím nhẹ môi mình.Mở to mắt trừng Taehyung.Không biết xấu hổ.
Taehyung quay lại,thấy JungKook đang xấu hổ trừng mình thì bật cười.Tốt quá,em ấy đã tỉnh dậy,cười nói,giận dỗi với anh rồi.
"Kookie.Đã mấy ngày con không ăn gì rồi.Để thím đi mua cháo cho con,cũng gần tới giờ ăn trưa rồi.Chiều nay thím sẽ hầm canh cho con,như vậy mới tốt cho dạ dày lúc này.Tay nghề của thím rất giỏi nha." Hyun Ah hoà ái lên tiếng,giúp JungKook thoát cảnh xấu hổ.
"Viện trưởng phu nhân.Không...." JungKook vội từ chối thì bị bà cắt ngang.
"Thím ba." Hyun Ah nghiêm túc,nhìn thẳng JungKook.
"Thím...ba.Không cần đâu ạ,như vậy rất phiền thím." JungKook ngượng ngùng nói.
"Không phiền.Đây là việc thím nên làm,con đừng từ chối." Hyun Ah dịu dàng nói với cậu.
"Vậy con cảm ơn thím." JungKook mỉm cười với bà.Sự áy náy trong lòng cậu càng nhiều.
"Như vậy mới ngoan.Con gái,đi với mẹ nào.Ông xã,em và con đi trước." Hyun Ah cười nói rồi vẫy tay ngoắc JunHa.
"Bye bye ba ba,bye bye anh ba,bye bye anh dâu nhỏ." JunHa chạy tới ôm cánh tay mẹ mình.Hai người vừa ra khỏi phòng vừa bàn với nhau nấu canh gì cho JungKook
"Viện trưởng." Một y tá bưng khay bước vào.
"Để trên bàn đi.Tháo cố định chân của cậu ấy xuống,hiện tại cơ thể đã ổn định rồi,không cần treo cố định nữa." Kim JeongJae nói với y tá.
"Để tôi làm." Taehyung lên tiếng với vị y tá rồi đứng lên,tháo dây cố định,nhẹ để chân JungKook xuống.
"TaeHyung đỡ JungKookie ngồi dậy,ta rửa vết thương trên đầu." Kim JeongJae bước tới gần JungKook.
"Vâng." Taehyung nâng nửa người trên của JungKook dậy.Giúp cậu ngồi lên.
JungKook khẽ nhíu mày vì thay đổi tư thế nên chóng mặt.
"Làm sao vậy,đau lưng hay cổ sao.Nếu vậy thì dựa vào anh." Taehyung thấy cậu nhíu mày thì lo lắng hỏi.
"Không có,nằm lâu quá nên em thấy chóng mặt thôi."
Kim JeongJae rửa vết thương,thay băng trên đầu cho JungKook,rồi giúp cậu kiểm tra cột sống và cổ.
"Tốt rồi.Uống thuốc hai ngày nữa thì hai nơi này sẽ không đau nhức nữa." Kim JeongJae nói với JungKook.
"Viện trưởng.Hai vai con sau này có bị di chứng không.Khi khỏi hẳn có thể linh hoạt như trước không ạ." JungKook hỏi ra băn khoăn,lo lắng của mình.
"Chú ba." Kim JeongJae lạnh nhạt nói.
"Dạ?" JungKook không hiểu.
"Đừng gọi viện trưởng.Em phải gọi là chú ba." Taehyung mỉm cười giải thích.
"Em...Chú ba.Sau này hai vai con có bị di chứng gì ảnh hưởng đến tay không ạ." JungKook hơi bối rối nhưng cũng chỉ một lúc,rồi hỏi lại.
"Không ảnh hưởng.Sau khi bình phục tập trị liệu nhẹ có thể linh hoạt trở lại.Cũng không có di chứng." Kim JeongJae vừa lòng.
JungKook nghe ông nói như vậy thì thở nhẹ ra,mỉm cười với Taehyung đang nhìn mình.
"Sau này anh có thất nghiệp em vẫn có thể bao dưỡng anh" Taehyung trêu chọc.
"Nghe JunHanie nói,tuy con còn đi học nhưng đã là chuyên viên thiết kế có chút thành tựu." Kim JeongJae lên tiếng.
"Em ấy nói quá rồi ạ.Con chỉ là làm thêm thôi." JungKook mỉm cười rồi trả lời.
"Con bé luôn nói sự thật.Hơn nữa tuy không ảnh hưởng nhưng dù sao cũng đã từng bị thương tổn,đừng nên ép buộc hai vai quá nhiều,sẽ gây đau nhức.Về già sẽ khổ." Kim JeongJae dặn dò JungKook.
"Con đã biết.Cảm ơn viện...chú ba." JungKook lại bị ông lạnh nhạt nhìn một cái thì không dám lỡ lời.
"Ừ.Ta đi trước.TaeHyung con đã nhớ những điều ta dặn dò,chăm sóc JungKookie cho tốt.Có gì gọi trực tiếp cho ta."
"Chút trưa hãy truyền dịch." Kim JeongJae nói với y tá rồi rời đi.
Vị y tá thu dọn vật dụng xong cũng rời khỏi,giúp họ đóng cửa phòng lại.
"Có khó chịu không?Anh đỡ em nằm xuống." Taehyung hỏi JungKook
"Không có.Nằm nhiều rồi nên em muốn ngồi một chút."
"Chờ anh một chút." Taehyung nói xong thì đứng lên,vào nhà vệ sinh trong phòng bệnh.
Anh rửa mặt,vệ sinh cá nhân rồi pha thau nước ấm,cầm cái khăn sạch.Bưng thau nước tới giường JungKook.Để thau lên ghế inox,anh tới tủ nhỏ trong phòng lấy ra bộ đồ bệnh nhân khác.
"Anh giúp em lau người,thay bộ đồ mới cho thoải mái.Hai ngày này nằm trên giường suốt rồi." Quay lại chỗ cậu,anh mỉm cười nói với JungKook.
"Vâng." JungKook lí nhí trả lời,hơi ngượng ngùng.
"Sao lại ngượng,anh cũng từng tắm cho em nhiều lần rồi mà." Taehyung vừa cởi đồ giúp cậu vừa trêu ghẹo cậu.
"Đừng ghẹo em." JungKook xấu hổ,tuy bước cuối cùng hai người cũng làm rồi,nhưng cậu vẫn thấy ngượng khi anh ôn nhu,giúp cậu làm những việc thân mật này.
"Được.Anh không ghẹo em." Taehyung trầm ấm,cưng chiều nói với JungKook rồi chú tâm giúp cậu cởi đồ.
JungKook bị anh lột sạch sẽ,đỏ mặt ngoan ngoãn ngồi trên giường,không dám nhúc nhích.Quấn trên vai cậu là đai cố định,giúp cậu cố định khớp vai sau khi được nắn lại,hạn chế cử động của hai tay làm ảnh hưởng quá trình phục hồi.
Taehyung cẩn thận,nhẹ từng chút,tránh không chạm đến những chấn thương của JungKook.Anh nhúng ướt,vắt khăn,tỉ mỉ lau từng đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp,nhỏ nhắn của cậu.Tiếp tục vò,vắt khăn trong thau nước ấm,anh lau cơ thể cậu.
"Ráng nhịn một tháng nữa,vai của em sẽ được tháo đai cố định.Thời gian này không được tự do cử động em ráng kiên nhẫn,chịu khó một chút.Sau khi tháo đai anh sẽ giúp em tập trị liệu,sau đó là cử động linh hoạt lại được rồi." Taehyung không dừng công việc của mình,vừa ôn nhu nói với JungKook.
"Vâng." JungKook nhẹ nhàng trả lời.
"Haizz...khó khăn lắm mới nuôi em có chút thịt,mới có mấy ngày lại ốm đi mất một vòng.Anh chưa được ôm đã a." Taehyung khẽ nhéo vòng eo đã nhỏ đi một chút của JungKook.
"Ha ha nhột...a.."
Bị Taehyung nhéo.JungKook bị nhột mà bật cười,được vài tiếng thì cậu hít sâu một hơi.Lúc cười làm ảnh hưởng đến chấn thương nơi vai nên hơi đau nhói.
"Đau sao.Anh xin lỗi.Anh quên mất." Taehyung lo lắng ngước lên nhìn cậu.Rút tay mình khỏi vòng eo mê hồn của JungKook,không dám trêu ghẹo nữa.
"Em không sao,chỉ đau nhói lên thôi." JungKook cười ôn nhu.
Taehyung hôn nhẹ lên khoé miệng cậu rồi thành thật hoàn thành tốt công việc lau người rồi lại cẩn thận mặc bộ đồ bệnh nhân khác cho cậu.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ,Taehyung kéo ghế ngồi đối diện với JungKook.Hai bàn tay to lớn nắm lấy hai bàn tay nhỏ đang để trên đùi của cậu.Anh trầm mặc vuốt ve,xoa nhẹ bàn tay cậu.Nhớ đến những lo sợ trong những ngày vừa qua của mình,anh khẽ nói với cậu.
"Bảo bối.Anh xin em,đừng bao giờ làm những hành động như lúc ở quán Bar nữa.Anh sẽ không chịu đựng nổi đâu.Hình ảnh em nằm trên sàn nhà,đau đớn,máu loang trên nền gạch làm anh rất sợ,nếu như có chuyện gì xảy ra với em,anh không dám nghĩ tiếp nữa.Lúc đó anh rất sợ,em có biết không.Nhìn em bị những cơn đau hành hạ,tâm anh rất đau,rất đau." Taehyung nhìn cậu đầy thống khổ,giọng nói anh mang theo sự đau đớn.
"Taehyung.Vì vậy mà anh tự mình làm bị thương bản thân sao." JungKook trở tay,khẽ vuốt những vết thương đang bắt đầu kết vảy trên khớp tay anh.
"Bảo bối.Tâm anh thật sự rất đau.Anh muốn mình gánh những đau đớn đó cho em." Taehyung khẽ nói rồi cúi xuống,hôn lên tay JungKook.
Anh gối đầu lên đùi JungKook,nhắm hai mắt mình lại,vòng tay ôm lấy thắt lưng cậu.Một giọt nước nóng hổi rơi từ khoé mắt anh thấm xuống lớp quần vải của cậu.Anh rất yêu cậu.Những ngày vừa qua,anh cảm nhận sâu sắc được,cậu đối với anh quan trọng đến mức nào.Đây là mạng sống của anh,là hạnh phúc,niềm vui của anh,là trái tim anh.
JungKook mỉm cười,nâng cánh tay dưới có thể hoạt động vuốt nhẹ mái tóc Taehyung.
"Taehyung.Tuy biết anh sẽ đau khổ,khó chịu nhưng thời gian có quay trở lại em vẫn sẽ làm vậy." JungKook nhẹ nhàng nói.
"JungKook." Bả vai Taehyung khẽ run,anh yếu ớt gọi tên cậu.
"Taehyung.Ai cũng nghĩ em là cao thượng,là tốt bụng.Nhưng không phải đúng như những gì mọi người nghĩ.Thật ra tâm em rất nhỏ,em rất ích kỉ." JungKook khẽ nói với anh.
"Bảo bối." Taehyung muốn ngẩng đầu lên nhìn cậu thì bị bàn tay cậu khẽ đè lại,không cho anh ngẩng lên.
"Đừng nhìn em.Em muốn nói hết.Tâm em rất nhỏ,chỉ chứa được mình anh thôi.Lúc đó khi cứu JunHa,có một phần là vì cô bé,nhưng phần lớn là vì anh,vì bản thân em." JungKook vẫn vuốt nhẹ tóc Taehyung.Ánh mắt cậu nhìn vào bức tường trắng trước mặt.
"Lúc đó trong đầu em chỉ có một suy nghĩ,không thể để JunHa xảy ra chuyện.Nếu không anh sẽ đau khổ,sẽ áy náy,sẽ không vui,sẽ lo lắng.Em không muốn thấy anh như vậy.Nếu nhìn thấy anh trong tình cảnh đó em sẽ không chịu đựng nổi.Mà em sẽ không giúp được gì cho anh.Anh cho em rất nhiều thứ,làm cho em rất nhiều việc nhưng em thì không.Nên đó là việc duy nhất em có thể làm vì anh." JungKook khẽ nói,tay cậu đè lên đầu Taehyung,không cho anh ngẩng lên.
"Taehyung.Em rất ích kỉ,em chỉ muốn những yêu thương,những áy náy,những tâm tư,những lo lắng,những đau khổ của anh chỉ thuộc về em,chỉ là của em.Em không muốn chia sẻ cho bất cứ người nào khác,dù người đó là ai đi nữa." JungKook nhắm mắt lại,những giọt nước mắt rơi trên má cậu.Từng lời,từng chữ nhẹ nhàng nói ra.
"Bảo bối.Đừng nói nữa.Bỏ tay ra.Anh muốn nhìn thấy em." Taehyung cảm nhận được nước mắt của JungKook thì nhanh chóng muốn gỡ tay cậu ra,ngẩng đầu lên.
Nhưng cậu lại không buông tay,ghì chặt lấy,không cho anh nhúc nhích.Taehyung vì lo cho chấn thương của cậu cũng không dám mạnh tay.
"Bảo bối.Đừng nói nữa.Anh xin lỗi.Em đừng khóc,cơ thể em chưa tốt đâu,bỏ tay ra đi.Anh muốn nhìn em." Taehyung tiếp tục dụ dỗ cậu.
"Để em nói hết.Taehyung,tối hôm đó khi nhìn thấy ánh mắt Chu HaeChyong nhìn anh đầy si mê,yêu thương,em thấy rất lo sợ.Nghe những cậu chuyện cậu ta nói với mọi người em đoán được Chu HaeChyong là con trai của gia đình giàu có,có thế lực.Lại có qua lại thân thiết với gia đình anh.Cậu ta lại đáng yêu,hoạt bát,trong trẻo,xinh đẹp lại vui vẻ như vậy.Em sợ một ngày nào đó anh sẽ thích cậu ta mất.Em rất sợ .Taehyung.Em xin lỗi,tuy ngoài miệng em hay nói em tin tưởng anh,tuy trong tâm em vẫn tự bảo mình phải đặt niềm tin nơi anh nhưng em không thể khống chế được những suy nghĩ không đâu,những lo sợ vô cớ đó hiện ra trong tâm trí,trong não của em." JungKook kiên quyết nói từng chữ.Cậu vẫn khóc,vẫn nhắm mắt.Cậu không dám nhìn anh.
"Anh có biết không,em bảo vệ JunHa,tổn thương bản thân mình cũng chỉ vì tâm tư ích kỉ,nhỏ nhen của em.Làm cho anh thêm áy náy,đau khổ,để anh càng yêu thương em,càng khắc sâu em vào tâm trí anh.Em rất xấu xa,anh có biết không." Nước mắt JungKook không ngừng rơi.
"Hôm nay khi thấy thái độ của ba mẹ JunHa đối với em.Đó là điều em không ngờ,không dám nghĩ đến.Ánh mắt của họ nhìn em chân thành,cảm kích thêm sự yêu thương làm em chán ghét bản thân mình,làm em áy náy.Tất cả những việc em làm cho JunHa cũng có phần lo cho em ấy nhưng phần lớn cũng chỉ vì anh,vì tâm tư ích kỉ,nhỏ bé của em.Taehyung,có phải em rất xấu xa hay không.Taehyung.Tuy là em cứu cô bé nhưng phân nửa cũng chỉ vì mục đích của mình.Em rất tồi tệ."JungKook không kiềm chế được mà bật khóc,cậu nghẹn ngào nói với Taehyung.
"Em muốn giấu kín tâm tư này,bình thản đón nhận yêu thương,chăm sóc của anh.Nhưng khi nhìn thấy anh thống khổ,đau đớn,tự trách,rơi nước mắt vì sự ích kỉ của em thì em không chịu nổi.Taehyung.Em rất xấu xa,rất ích kỉ,em không đáng,không đáng chút nào cả." JungKook nói ra hết tâm tư trong lòng mình,khóe miệng cậu giương lên nụ cười tự giễu.
JungKook mở mắt ra,cậu không khóc nữa,ánh mắt cậu trống rỗng nhìn bức tường trắng trước mặt.Nói ra rồi cũng tốt,cậu sẽ không phải cắn rứt nữa,dù sao cũng phải đối mặt.Cậu khẽ buông hai tay mình xuống,không giữ lấy đầu Taehyung đang gác trên đùi mình nữa.
Taehyung chậm rãi ngẩng đầu mình lên.Nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của cậu tim anh đau nhói muốn ngừng đập.
"JungKookie.Em nói cho anh biết,nếu em nói em xấu xa,ích kỉ,dơ bẩn như vậy thì em muốn anh đối xử với em như thế nào?Em nói đi,anh sẽ làm theo ý em." Taehyung dùng hai tay ôm má JungKook,bắt cậu đối diện với mình.
"Taehyung.Em không biết." JungKook thì thào trả lời anh.Cậu nhìn Taehyung bằng ánh mắt trống rỗng.
"Có phải em muốn anh tức giận,bỏ đi,không bao giờ quan tâm đến em nữa.Hay muốn anh