Đọc fic vui vẻ nha mấy đứa ~~ Nhớ ấn sao vàng + cmt + giựt tem nha. Từ chap này, tem sẽ dành cho người giựt sớm nhất :> Tung hô cho RUN BTS đã trở lại :v Nhưng chưa có vietsub :")))
================================================
"Taehyungie,lái xe cẩn thận nha con.Kookie,tái khám xong thì gọi về cho mẹ." Hwan BoHee hơi khom người nhìn vào chiếc BMW mà dặn dò Taehyung và JungKook đang ngồi trong xe.
Sau khi cùng nhau ăn sáng,các thành viên khác trong Kim gia đã đi làm.Cha Kim thảnh thơi đi chăm sóc cây cảnh trong vườn,Taehyung đã trở lại nên ông cũng trả công việc lại cho anh,tiếp tục hưởng già.
Lúc này anh đang chuẩn bị chở JungKook đến bệnh viện để tái khám,hai bé mèo đã được yên vị trên băng ghế sau.
"Vâng.Con sẽ gọi cho mẹ.Mẹ mau vô trong nhà đi,ngoài này nắng." JungKook ló đầu ra cửa kính xe hơi,nụ cười mang theo chút làm nũng thân thiết,nhẹ giọng nói với mẹ Kim.
"Ngoan.Cục cưng cuối tuần này nhớ về ăn cơm với mẹ.Mẹ làm nhiều món ngon cho con." Hwan BoHee bị nụ cười đáng yêu của JungKook làm cho tâm mềm nhũn,vươn tay xoa đầu cậu,dịu dàng nói.
"Mẹ.Rốt cuộc ai mới là con ruột mẹ ah.Con cũng về theo sao mẹ không nói làm món ngon cho con." Taehyung nghe thấy mẹ anh cưng chiều JungKook thì nằm dài ra vô lăng của xe,chu miệng,ấm ức nói với mẹ Kim.
"Thôi đi ông tướng.Lo cho ông gần 25 năm nay mà vẫn chưa vừa lòng hả,ở đó mà làm cái bộ mặt thiếu đánh.Cuối tuần này mà giấu Kookie đi,lơ là không đem thằng bé ăn cơm với tui thì coi chừng nghe chưa.Mẹ đi guốc trong bụng con đó." Hwan BoHee trừng mắt nhìn qua Taehyung,uy hiếp,cảnh cáo anh.
"Hắc hắc.Mẫu thân đại nhân sao đoán hay quá vậy." Taehyung cười thiếu đánh,đưa tay sờ mũi.
"Thôi hai đứa đi đi,không thì trễ hẹn với chú ba.Kookie cục cưng gặp lại con sau." Hwan BoHee bật cười khi nhìn thấy biểu cảm của con trai,bà dịu dàng nói với hai người họ.
"Dạ.Thưa mẹ con đi." JungKook vẫy tay với mẹ Kim.
"Mẹ vô nhà đi,tụi con đi đây,cuối tuần tụi con lại về." Taehyung cũng chào bà.
Sau khi chờ mẹ Kim đi vào nhà,Taehyung lái xe ra khỏi khuôn viên biệt thự Kim gia.
"Bảo bối.Chút tái khám xong anh chở em qua giáo sư Chu để ông bắt mạch cho em,sau đó ăn trưa ở ngoài luôn,rồi ghé qua công ty với anh được không?Anh có chút việc bàn giao lại cho cấp dưới." Taehyung vừa lái xe vừa nói với JungKook đang ngồi bên cạnh.
"Vâng." JungKook nhẹ giọng trả lời.Cậu quay sang nhìn sườn mặt Taehyung,mở miệng muốn nói gì nhưng lại thôi.
"Em muốn hỏi chuyện gì sao?" Taehyung thấy biểu cảm của cậu qua kính chiếu hậu thì lên tiếng hỏi.
"Em...bao giờ anh tiếp nhận việc điều hành tập đoàn Kim Thị?" JungKook có chút ngập ngừng hỏi.Chưa bao giờ cậu thắc mắc hay hỏi về công việc của anh.Không phải là cậu không quan tâm mà cậu sợ anh sẽ không thích khi mình hỏi han đến công việc của anh.
"Trong 1 tháng này anh đã dần tiếp nhận công việc rồi.Đầu tháng 9 anh hai và anh sẽ tổ chức họp báo,đến lúc đó anh sẽ chính thức tiếp nhận việc điều hành Kim thị phụ anh hai." Taehyung mỉm cười,ôn hòa trả lời JungKook.Nửa tháng đầu lúc cậu nằm trong bệnh viện,có mẹ giúp anh chăm sóc cậu nên anh có thời gian dần tiếp quản việc vận hành tập đoàn Kim thị cũng như giải quyết công việc bên công ty.Nửa tháng sau lúc cùng nhau về nhà mẹ Jeon anh cũng tranh thủ thời gian làm việc qua laptop và điện thoại.
"Kookie,em có thắc mắc gì về công việc của anh thì cứ hỏi,không cần phải ngại.Anh sẽ không giấu diếm em điều gì.Không cần phải thận trọng về chuyện công việc của anh như vậy đâu.Em quan tâm đến ngược lại anh sẽ thấy vui hơn." Taehyung ôn nhu nói với JungKook.Tâm tư bé nhỏ của cậu sao anh không đoán được.Một tay lái xe,một tay anh đưa sang nắm lấy bàn tay mềm có một vài vết chai nhỏ của cậu.
"Em đã biết.Anh tập trung lái xe đi." JungKook cong cong ánh mắt,nhoẻn miệng cười để lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ.Cậu vuốt nhẹ bàn tay đang nắm lấy tay cậu rồi khẽ đẩy trở lại để anh tập trung lái xe.
Taehyung cũng mỉm cười,nghiêm chỉnh lái xe.
"Vậy bên công ty của anh thì sao?Anh sẽ sáp nhập vô Kim thị?Em không có ý gì,nhưng dù sao đó cũng là tâm huyết của anh." JungKook tiếp tục hỏi.
"Anh không sáp nhập công ty của anh vào Kim thị.Hiện tại công ty đã vững vàng,ngày càng phát triển.Chiều nay anh ghé qua là để tổ chức cuộc họp điều chỉnh lại ban điều hành.Anh sẽ song song vừa tiếp nhận Kim thị vừa điều hành công ty.Dù sao về Kim thị anh cũng chỉ là giúp anh hai thôi.Công ty mới là tâm huyết và sản nghiệp của anh." Taehyung giải thích đơn giản cho JungKook.
"Như vậy anh sẽ rất bận." JungKook khẽ nhíu mày.
"Bà xã,em yên tâm đi.Ông xã vẫn dành thời gian cho em ah.Dù bận cỡ nào bà xã của anh vẫn quan trọng nhất." Taehyung thâm tình nói với JungKook.
"Không được gọi bậy.Ai là bà xã anh." JungKook xấu hổ,hung hăng trừng Taehyung.
"Bảo bối à,em hung dữ quá đi." Taehyung làm nũng nói với JungKook,vẫ không quên nhiệm vụ lái xe của mình.
"Còn không phải do anh sao.Em đang quan tâm mà anh không nghiêm chỉnh chút nào." JungKook nhăn nhăn cái mũi nhỏ,cậu hơi phồng má nói với Taehyung.
Taehyung nhìn thấy biểu tình đáng yêu của cậu thì bật cười,vừa lúc xe dừng lại vì đèn đỏ,anh lập tức nhoài người sang hôn nhẹ lên cái miệng đang dẩu lên vì hờn dỗi của JungKook.
"Yêu chết đi được.Nhất là sáng nay nha,bảo bối của anh rất đáng yêu nha." Chưa đã ghiền anh còn cắn nhẹ lên môi cậu một cái.Nhắc lại chuyện sáng nay khi mới thức dậy.
"Lưu manh.Đang ở giữa đường anh động tay động chân cái gì.Mau trở lại lái xe cho em." JungKook nhanh chóng đỏ mặt,đưa tay đẩy nhẹ Taehyung ra rồi quay sang nhìn ra ngoài cửa kính xe hơi.Không thèm nhìn anh nữa.
Cái người này,chỗ nào cũng giở trò sàm sỡ được,đã vậy còn nhắc đến sự tích đáng chết sáng nay.Cậu còn chưa quên chuyện sáng nay lúc thức dậy thì phát hiện mình không một mảnh vải che thân nằm trong lòng anh đâu.Đã vậy còn bị anh sờ mó đến mức có phản ứng,có biết là nam nhân buổi sáng luôn là thời gian dễ chào cờ nhất không,anh cứ sờ mó lung tung.Chưa kể đến việc anh mới sờ tiểu Kookie giúp cậu giải quyết thì Hwan quản gia gõ cửa phòng,mời họ xuống ăn sáng.Làm cậu vì hoảng sợ mà giật mình bắn ra tay anh,còn có...dính một ít lên mặt anh.Khỏi phải nói xấu hổ đến mức nào,cậu chỉ muốn đào hố chui xuống luôn cho rồi.
"Ngoan.Anh không ghẹo em nữa." Taehyung thấy cậu xấu hổ thì không dám chọc nữa.Đưa tay vuốt tóc cậu.
"Bảo bối ngoan,em không tin tưởng vào năng lực của chồng em sao.Anh dư sức vừa tiếp nhận Kim thị phụ anh hai,vừa có thể điều hành được công ty."Anh cười nhẹ rồi nói với JungKook.
"Em biết khả năng của anh.Nhưng như vậy không phải rất mệt sao?" JungKook quay sang lo lắng nói.
"Bảo bối yên tâm.Anh biết chừng mực.Đừng lo,anh sẽ sắp xếp tốt mọi việc.Hơn nữa bên Kim thị và công ty của anh còn rất nhiều nhân tài,tất nhiên anh không ôm hết việc mà để cho họ nhàn rỗi rồi." Taehyung di chuyển tay vuốt nhẹ má JungKook,nhẹ giọng nói.
"Đúng vậy.Anh phải hung hăng bóc lột sức của họ,không để bản thân bị mệt." JungKook bắt chước JunHa nắm tay lại,bừng bừng khí thế mà nói.
"Đáng yêu quá đi." Taehyung bật cười trước cử chỉ đáng yêu của JungKook.Anh kéo cậu qua lại hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ.
Tin tin tiếng kèn chiếc xe phía sau vang lên hối thúc chiếc xe của hai người.
"Anh mau lái xe,đèn xanh rồi kìa,cản trở người khác." JungKook vội vàng đẩy Taehyung ra.Taehyung cũng nhanh chóng quay lại cho xe chạy.
Gia đình họ bao gồm hai người và hai mèo tiếp tục khởi hành đến bệnh viện.
"Vai hồi phục rất tốt,không còn vẫn đề.Đây là những động tác trị liệu nhẹ ta soạn cho con.Không cần đến bệnh viện tập đâu,mỗi ngày ở nhà dành ra một tiếng tập theo những động tác này.Một tuần sau vai con sẽ hoàn toàn linh hoạt lại.Có thể hoạt động bình thường nhưng tránh không được khiêng độ nặng trong một khoảng thời gian." Kim JeongJae sau khi kiểm tra hai vai cho JungKook thì dặn dò cậu.
"Chú ba,em ấy có cần phải chú ý điều gì nữa không,có cần uống thuốc nữa không?" Taehyung lên tiếng hỏi.
"Không cần uống thuốc.Nếu được thì mỗi ngày con massage nhẹ cho hai vai cậu ấy sẽ tốt hơn." Kim JeongJae trả lời anh.
"Chú ba,vậy con có thể chống nạng được không?" JungKook lên tiếng hỏi ông.
Cậu muốn sử dụng nạng lâu rồi nhưng do chấn thương ở vai chưa lành nên không sử dụng được.Taehyung ẵm cậu đi tới đi lui suốt,tuy anh vui vẻ,thích thú,không phàn nàn hay nói gì nhưng cậu lại không nỡ.Hơn nữa sắp tới anh phải trở lại công việc rồi,không thể để anh bận tâm nữa.
Taehyung nghe câu hỏi của JungKook với Kim JeongJae thì cười cưng chiều,đưa tay vuốt nhẹ đầu cậu.
"Được,nhưng con hạn chế thôi.Hiện tại tay con mà dùng lực nhiều cũng sẽ không tốt cho vai về sau.Ta gọi hộ lý đem lên cho con." Kim JeongJae khẽ nhếch khóe môi cười nhẹ,giọng nói vốn lạnh nhạt cũng có chút nhu hòa nói với cậu.
"Vâng,con đã nhớ." JungKook vui vẻ trả lời.
Kim JeongJae gọi người đem nạng lên cho JungKook.Một cặp nạng bằng inox cứng cáp,có khung đỡ ở khuỷu tay.
"Con đứng lên thử tập dùng xem sao.Xem kích thức có phù hợp không." Kim JeongJae nhận lấy cặp nạng rồi đưa cho JungKook.
"Vâng." JungKook cầm lấy.
Cậu mỉm cười lắc đầu với Taehyung đang muốn giúp cậu đứng lên,ý nói muốn tự mình làm.Taehyung cũng chiều theo,để JungKook tự mình đứng dậy nhưng ánh mắt thì chăm chú nhìn nhất cử nhất động của bảo bối.
JungKook vịn tay lên bàn làm việc trong phòng,đứng dậy bằng một chân.Dựa theo chỉ dẫn của Kim JeongJae mà kê hai khuỷu tay lên khung đỡ của nạng,hai tay nắm chặt tay cầm của nạng,tựa sức nặng lên nạng rồi tập di chuyển,đi vòng vòng trong văn phòng của ông.Mới đầu có một chút khó khăn nhưng với bản tính thông minh,chỉ cần vài bước đi JungKook đã nắm được cách di chuyển dễ dàng.
"Có thấy khó chịu nơi vai không,có mệt không?" Taehyung đi theo,lau mồ hôi lấm tấm trên trán của JungKook.Anh lo lắng hỏi.
"Không sao.Vai em rất tốt,không có vấn đề gì." JungKook nhẹ giọng nói với Taehyung.
"Được rồi,không sao đâu.Hiện tại con có thể làm những công việc nhẹ và vẽ,nhưng không nên ngồi vẽ quá lâu.Phải thư giãn hai bả vai củamình." Kim JeongJae đi tới vỗ nhẹ vai Taehyung rồi quay sang nói với JungKook.
"Vâng." JungKook lẫn Taehyung cùng lên tiếng trả lời.
"Hai đứa về đi,ta còn việc phải làm.Chân của Kookie hai tháng sau tháo bó bột là được rồi.Nhớ những gì ta đã dặn dò." Kim JeongJae quay lại bàn làm việc,ra lệnh tiễn khách.
Hai người chào ông rồi đi ra khỏi văn phòng,giúp ông đóng cửa.
"Em muốn tự đi.Được không?" JungKook giữ lấy cổ tay Taehyung đang muốn lấy nạng ra để ẵm cậu.
"Nhưng vai em." Taehyung nhíu nhẹ mày.
"Không sao đâu.Em chỉ đi từ đây từ đây xuống bãi xe thôi.Đừng lo,em sẽ không tự gây sức ép cho mình đâu.Với lại em muốn tập cho thành thục,anh sắp trở lại đi làm rồi,không thể để anh lo lắng cho em được." JungKook mỉm cười,nhẹ giọng nói với Taehyung.
Anh vẫn khẽ cau mày nhìn cậu.
"Taehyung.Em rất rõ tình trạng của bản thân.Nếu mệt em sẽ nói với anh,tuyệt đối không giấu diếm,ép buộc mình.Để em tự đi,được không anh." Đưa tay vuốt nhẹ mi tâm đang nhíu lại của Taehyung,JungKook kiên định nói với anh.
"Thua em rồi.Nếu mệt thì phải nói với anh,không được gắng sức biết chưa." Taehyung thấy JungKook kiên định thì không ép cậu nữa.
Bình thường bảo bối luôn ngoan ngoãn,dựa dẫm,ỷ vào anh cũng như chiều theo anh rất nhiều,nhưng không có nghĩa tính cách của em ấy sẽ mềm yếu,yếu đuối.Em ấy là người ngoài mềm trong cứng,một khi đã kiên định,quyết định chuyện gì thì đừng mong thay đổi được,cho dù thay đổi được nhưng hậu quả rất lớn nha.Từng ăn khổ một lần nên anh cũng rút ra kinh nghiệm cho bản thân.
Khi đó là lúc cậu mới về ở chung với anh.Có một ngày cậu quyết định thức đêm để hoàn thành bản vẽ cho xong mặc dù chưa tới thời hạn đưa cho khách.Anh khuyên mấy lần mà cậu không nghe,đến khi anh tức giận,mạnh mẽ ép cậu lưu bản vẽ lại rồi đi ngủ.Cậu không nổi giận hay cáu gắt mà chỉ bình thản nhìn anh,ngoan ngoãn nghe lời lưu bản thảo rồi tắt máy đi ngủ,nhưng sau đó là im lặng đến đáng sợ,tất nhiên là tối đó cậu ôm gối ôm ngủ,không thèm ôm anh,cũng không cho anh đụng đến cậu.Qua ngày hôm sau dù anh làm trò,bắt chuyện cỡ nào thì cậu cũng chỉ cười nhẹ nhưng vẫn không thèm nói một câu,chỉ tập trung vẽ.Anh phân tích đúng sai cho cậu,cậu cũng chỉ bình thản nhìn anh.Đến khi anh chịu không nổi,đáng thương nhận lỗi,hứa không tái phạm nữa thì cậu mới chịu bình thường trở lại.Khi biết được nguyên nhân cậu muốn tối đó thức đêm để vẽ là vì ngày hôm sau là cuối tuần,anh được nghỉ làm nên cậu muốn vẽ cho xong để nguyên ngày có thể bám theo anh,không phải bận tâm vì bản thảo đang vẽ dang dở cho khách.Nghe xong anh chỉ biết dở khóc dở cười với cậu.Lúc đó anh mới biết được bảo bối nhà anh có bao nhiêu ương bướng,cứng đầu mà cũng đáng yêu đến vậy.Cũng vì cậu giận mà mất tiêu ngày nghỉ ngọt ngào.Sau chuyện đó khi thấy cậu kiên định chuyện gì,anh cũng không dám ép buộc nữa.
Cho nên lúc này anh mà cứng rắn ép buộc để anh ẵm mà không được dùng nạng thì cậu nhất định ngoan ngoãn nghe theo,nhưng sau đó thì...vợ anh nổi giận còn hơn cả đáng sợ.
"Xem anh về nhà thu thập em thế nào." Taehyung hậm hực lên tiếng.Tất nhiên anh là người chưa bao giờ chịu thiệt,đã chiều theo cậu thì cũng phải thu lại lợi tức.
"Được.Tùy anh thu thập." JungKook cười ôn nhu,kéo đầu anh xuống rồi hôn nhẹ lên mi tâm đang khẽ nhíu lại của Taehyung.Cậu cũng là người dễ nói chuyện.Những lần anh chiều theo quyết định của cậu,cho dù điều đó là đúng hay sai,đôi khi vô lý cậu.Cậu đều sẽ bồi thường lại cho anh.
"Chúng ta đi thôi,qua bên giáo sư Chu." Taehyung mỉm cười nói với cậu.
"Em có thể qua thăm anh MinGyu với chị Hyeon trước được không.Lâu rồi em chưa gặp hai người,lúc nằm viện nửa tháng anh chị chạy tới lui chăm cho em suốt." JungKook vừa đi vừa nói với Taehyung.
"Lúc sáng anh có gọi cho hai người họ rồi.Hôm nay họ đều có lịch khám cho bệnh nhân nên hiện tại không rảnh.Mấy ngày sau nhóm chúng ta lại tụ họp một lần nữa." Taehyung vừa cẩn thận trông chừng bước đi của JungKook vừa trả lời cậu.
"Giống như hôm chúng ta đi Bar sao."
"Ừ.Sáng nay Hyeonie nói với anh,mấy người bọn họ biết chúng ta đã trở về nên hẹn nhau hôm nào lại tụ tập ăn mừng.Em có muốn đi không,nếu không thích chúng ta có thể đổi cách thức khác."
"Không cần đâu.Em không sao,đừng đổi.Như vậy rất phiền mọi người."
Hai người vừa chậm rãi đi trong hành lang bệnh viện vừa trò chuyện cùng nhau cho tới bãi đổ xe.
"Có mệt không?Vai có đau không?" Taehyung sau khi cài dây an toàn cho JungKook thì lấy khăn giấy lau mồ hôi lấm tấm trên trán cho cậu.anh sợ JungKook giấu diếm nên lo lắng hỏi.
"Em hơi mệt do chưa quen thôi sử dung nạng thôi nhưng vai thì bình thường.Không có đau." JungKook mỉm cười lắc đầu,nói với Taehyung.
"Tay đỏ hết rồi,để về nhà anh lấy vải bọc tay nắm lại cho em." Taehyung đau lòng xoa xoa hai lòng bàn tay đang đỏ ửng của JungKook.
"Vâng.Bây giờ chúng ta nhanh đến chỗ giáo sư Chu,nếu không sẽ trễ hẹn mất." JungKook cười nhẹ.
"Tuân lệnh." Taehyung hôn lên lòng bàn tay cậu rồi ngồi nghiêm chỉnh lái xe.
Hai người tới gặp giáo sư Chu,khi nhìn thấy chấn thương của JungKook ông lo lắng hỏi thăm rồi nhanh nhẹn bắt mạch cho cậu.
"Dạo này cậu còn gặp ác mộng không." Sau khi bắt mạch ông hiền từ hỏi JungKook.
"Dạ không.Hiện tại con ngủ rất tốt,không còn mơ thấy ác mộng hay mất ngủ nữa ạ." JungKook ôn hòa,lễ phép trả lời ông.
"Vậy là tốt rồi.Tuy hiện tại cậu bị chấn thương,có một chút ảnh hưởng đến sức khỏe,nhưng không có vấn đề gì cả.Tinh thần cậu rất tốt." Ông cười hòa ái nói với cậu.
"Là giáo sư đã giúp cho con." JungKook chân thành nói với ông.
"Tôi chỉ giúp cậu điều dưỡng thân thể thôi.Là do tâm bệnh của cậu được điều trị rất tốt.Nên cảm ơn vị kia của nhà cậu kìa." Giáo sư Chu hỏm hỉnh,chỉ chỉ Taehyung đang ngồi cạnh cậu.
JungKook sờ sờ mũi.Ừm vị giáo sư này cái gì cũng tốt,nhất là về khoảng chọc ghẹo người khác rất giỏi nha.
"Giáo sư đừng nói vậy.Việc con làm không đáng nói.Vẫn là ngài giúp tụi con rất nhiều nha.Nếu không nhờ tài hoa của giáo sư thì sức khỏe em ấy đã không tốt đến vậy." Taehyung nở nụ cười thương trường chuyên nghiệp,nhanh chóng nịnh bợ ông.
"Cái miệng của cậu.Tuy là nịnh nọt nhưng tôi rất thích nha." Ông được Taehyung nịnh nọt thì cười đến vui vẻ.
"Đó là con nói thật lòng mà.Không có nịnh nọt đâu." Taehyung cười chân thành,thật lòng nói với ông.
"Được rồi.Đến bó tuổi này tôi còn không phân biệt được sao.Dựa theo tình hình sức khỏe hiện tại của cậu ấy tôi sẽ điều chỉnh lại toa,bốc thuốc.Ba ngày sau ghé lại lấy thuốc." Giáo sư Chu cười tủm tỉm.
"Có việc này con muốn nhờ giáo sư.Người dạy giúp con các huyệt đạo trên vai được không,con muốn giúp em ấy massage nơi vai." Taehyung hỏi ông.
"Được,tôi hiểu rồi.Lại đây tôi chỉ cậu.Con trai ngoan,cởi áo khoác ra,tôi chỉ cho người yêu của cậu các huyệt vị nơi vai.Xoa bóp,nhấn huyệt rất tốt cho vai cậu sau khi phục hồi." Ông cười hiền từ,hòa ái nói với JungKook.
"Vâng."
Cậu cởi áo khoác ra,Taehyung nhanh chóng nhận lấy rồi để lên bàn.Giáo sư Chu chỉ từng huyệt vị cho Taehyung,cách xoa bóp,nhấn huyệt,dùng lực như thế nào là tốt.Taehyung chăm chú nghe,thêm trí nhớ tốt nên chỉ cần ông chỉ qua một lần anh đã nắm rõ các vị trí.Sau đó lại thực hành hai lần thì không thua kém các chuyên viên chuyên nghiệp.
"Anh nhấn vậy em có đau không?" Taehyung hơi lo lắng hỏi JungKook.
"Không có.Ngược lại em thấy rất dễ chịu,thoải mái.Cảm giác hơi cứng nơi bả vai trong thời gian này cũng bớt đi." JungKook xoay hai bả vai,nhẹ giọng nói với Taehyung.
"Sau này cậu không sợ thất nghiệp rồi.Tay nghề như vậy có thể mở tiệm,không thì về đây giúp tôi bấm huyệt,xoa bóp cho bệnh nhân của tôi." Giáo sư Chu cười sảng khoái,trêu ghẹo Taehyung.
"Dạ.Sau này con mà thất nghiệp tất nhiên sẽ đến kiếm giáo sư để bám đuôi,gọi sư phụ nha." Taehyung cũng hùa theo vuốt đuôi ông làm cho ông cười đến khoái chí.
JungKook cười mỉm,nhìn Taehyung mà lắc đầu.Người đàn ông của cậu có cái miệng rất dẻo,rất ngọt,rất biết lấy lòng người khác.Anh mà muốn lấy lòng ai thì người đó đừng mong thoát được.Giống như giáo sư Chu bị anh vuốt đuôi đến mức muốn xưng huynh đệ với anh,giống như cả nhà cậu,mới có hai ngày mà anh đã làm cho mọi người trong nhà thân thiết với anh,xem anh như là thành viên