"Anh...anh lại nhìn em như vậy."
JungKook ngượng ngùng nói rồi tránh né ánh mắt nóng bỏng của Taehyung.Cậu bị anh nhìn làm cho tim đập thật nhanh.Cặp mắt sâu thẳm,đầy dụ hoặc của anh mỗi khi nhìn cậu chăm chú càng khiến cậu luôn thu hút,bị cuốn sâu vào,tim đập nhanh,hồi hộp không thôi,dần mất đi tự chủ.Hơn nữa ở đây còn có người khác anh lại nhìn cậu như vậy.
Thấy trong khay Taehyung mới bưng ra có hộp khăn giấy cậu liền vươn tay lấy mấy tờ,JungKook nhẹ tay giúp Jimin đang ngơ ngác lau đi mồ hôi trên trán,sẵn tiện che đi bối rối của bản thân.
"Đáng yêu thật." Taehyung đang ngồi xổm bên cạnh JungKook,đưa tay xoa vành tai đang ửng đỏ của cậu rồi di chuyển xuống cái gáy thon thả mà chậm rãi vuốt ve làn da nơi đó.Anh nhìn cậu đầy yêu thương.
Lúc nãy anh cũng thấy được cậu lạnh lùng,không kiêng nể mà đập cây nạng vào mặt GiChul.Mèo con không chỉ khi làm nũng mà khi nổi nóng cắn người thật là đáng yêu mà.Khuôn mặt xinh đẹp này mà nổi giận thêm vết tích trên môi rất dụ dỗ,quyến rũ người ta phạm tội mà.Anh hận không thể đè cậu ra làm thịt tại chỗ.
JungKook bị anh động tay động chân chỉ biết càng thêm đỏ mặt,tỉ mỉ lau mồ hôi cho Jimin,mặc dù trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã khô ráo hoàn toàn.
Jimin được JungKook lau mồ hôi cũng hồi thần.Mặt cậu nhanh chóng đỏ lên,đưa cặp mắt ươn ướt đáng thương nhìn TaeYang đang đứng dựa vào cột gỗ mà cầu cứu.Hai người ân ân ái ái không cần bắt em ngồi đây làm bóng đèn đâu.
TaeYang thì đưa tay đỡ trán thở dài.Hai vợ chồng nhà này đánh người xong thì mặc kệ hậu quả,cứ vô tư tình chàng ý thiếp như vậy.Còn hại Jiminie thỏ ngây thơ đang ngồi đó mắc cỡ muốn khóc luôn rồi kìa.Làm sao cứu cậu nhóc tội nghiệp thoát khỏi mớ bong bóng màu hường đó đây.
"Anh hai.Anh hai...ô..." Hwan SoYoung bừng tỉnh,chạy vội tới muốn đỡ GiChul dậy thì nhìn thấy máu đang chảy ra từ mũi hắn ta làm cho hoảng sợ mà bật khóc.
"Ô...ô...ô..đau...đau." GiChul không ngưng khóc lóc,khuôn mặt tròn vo của hẳn đầy nước mắt nước mũi.Hắn đã buông tay che mũi ra mà dùng cả hai ôm chặt đũng quần,co rúc lại như con tôm.
"Câm miệng." Taehyung đang say mê ngắm bà xã mỹ nhân của mình thẹn thùng bị hai âm thanh đó phá hỏng tâm tình.Anh lạnh giọng quát.
Hwan SoYoung hoảng sợ vội ngậm miệng,ngay cả GiChul đang đau đớn cũng cắn răng chịu đựng không dám khóc thành tiếng.
Taehyung hài lòng hai anh em kia biết điều.Anh chồm tới hôn lên má JungKook rồi ngồi xuống cạnh cậu,bắt đầu châm trà.
"Khóc lên thật khó nghe." TaeYang ghét bỏ ngoáy lỗ tai,đi tới đạp một phát mạnh vào mông GiChul làm cho hắn càng thống khổ,rên ư ử.
Tên này cùng lúc càng giống bị thịt,bao nhiêu nét đẹp của ông bà ngoại bị nó phá hỏng hết,không biết cái gì gọi là giữ vóc dáng à.TaeYang ghét bỏ đạp thêm cái nữa rồi đi đến ngồi xuống cạnh Jimin,cầm bức tranh cậu đang vẽ dở lên thưởng thức.
"Jiminie,em biết vẽ chân dung không?" TaeYang nghĩ nghĩ rồi hỏi Jimin.
"Dạ biết." Jimin ngoan ngoãn trả lời.May quá anh JungKook đã ngưng lau mồ hôi cho cậu.
"Hôm nào giúp anh vẽ chân dung cho mấy vài vị đại minh tinh đi.Anh tư trả công cho em." TaeYang vừa gật đầu vừa nói.
"Thật ạ." Jimin không dám tin hỏi lại.Anh họ TaeYang tuy hay trêu ghẹo cậu nhưng cậu biết anh ấy lúc nào nói thật hay đùa giỡn.
"Ừ.Thư kí đã kiếm vài họa sĩ nhưng anh không vừa ý,nếu có em rồi thì anh không cần nhờ người ngoài nữa,em vẽ rất đẹp." TaeYang khẳng định.Mới đầu anh tính nhờ anh dâu nhưng Jimin vẽ rất đẹp,tạo cơ hội cho cậu nhóc kiếm tiền cũng tốt.
"Em cần để làm gì à?" Taehyung quan tâm hỏi.
Anh đưa tách trà cho TaeYang,nước trái cây cho Jimin rồi tự anh cầm tách đưa lên miệng JungKook để cậu nhấp một ngụm.JungKook cũng ngoan ngoãn để anh phục vụ,mặt mũi cũng bị anh làm mắt hết rồi nên cậu cũng lười ngăn cản anh.Ừm trà rất ngon.Mùi vị giống hệt bà ngoại pha lúc sáng vậy.Về sau bắt ông xã thường xuyên pha cho uống mới được.
"Ừm chương trình truyền hình sắp tới em cần đến.Dù sao cũng phải mướn người,không bằng em nhờ Jiminie rồi trả công cho thằng bé luôn." TaeYang gật đầu nói.
"Hôm nào... thì cần ạ.Anh không cần trả công...cho em đâu." Jimin cố sắp xếp câu chữ rồi chậm rãi nói với TaeYang.Cặp mắt tròn cong cong đầy vui vẻ,háo hức vì được giúp đỡ anh họ.
Cậu biết bản thân có chút chướng ngại giao tiếp,nói hai ba từ thì không sao chứ mỗi lần muốn biểu đạt hay nói lên ý nghĩ của mình với người khác,cậu đều thấy sợ hãi,hồi hộp nên hay nói năng lộn xộn.Cậu phải thật bình tĩnh, suy nghĩ rất lâu,cố gắng sắp xếp lắm mới nói được,khi bị kích động hay gấp gáp thì lại nói năng không ra câu ra chữ.Nên những lúc đi học cậu không mở miệng,lúc cần thiết chỉ dùng giấy viết để viết ra suy nghĩ cho nhanh.Mọi người tưởng cậu bị câm cũng ngại phiền phức nên ít tiếp xúc với cậu.Cậu không có bạn bè.
Cậu luôn nhớ lúc mới được ông bà nội đem về nuôi,khi nhìn thấy các anh họ cậu rất sợ và hâm mộ các anh.Các anh ai cũng đều nổi bật về ngoại hình lẫn tài năng,cậu sợ bọn họ sẽ khinh thường,ngại phiền phức hay ghét bỏ cậu nên cậu không dám tới gần,tiếp xúc các anh.
Nhưng cậu không ngờ các anh họ lại chủ động thân cận,xem cậu như em ruột mà thương yêu.Khi các anh rảnh rỗi ghé về luôn mua cho cậu rất nhiều đồ và tiền Hwan vặt.Các anh cũng chỉ cậu học bài,giải những bài tập khó giúp cậu.Luôn xoa đầu cổ vũ cậu rất nhiều.Mỗi khi hai người anh chị ruột kia đến,họ luôn kiếm cách bắt nạt hay đánh cậu đều bị các anh ngăn lại,răn dạy cho một trận.Khi nói chuyện với