Let Me Love You - Vkook

Chương 69


trước sau


:> Chap mới nè :"> Đọc rồi vote+cmt+tem nha mấy đứa. Chap hơn 10k từ nên tha hồ đọc nhaaaaaa

--------------------------------------------------------

"Đó là anh dâu nhà chúng ta đi.Dễ thương quá đi." Một thanh niên có khuôn mặt cực kì baby đáng yêu đang chúi mũi trước màn hình máy tính chu miệng lên tiếng.

"Không những dễ thương mà còn đáng yêu.Nhìn rất thuận mắt." Một nam nhân có khuôn mặt tinh xảo,hấp dẫn người nhìn cũng đồng dạng chúi đầu vào màn hình gật gù tán thưởng.

"Nhưng anh dâu có nhỏ quá không.Có chịu nổi boss nhà chúng ta không." Một nam nhân ngũ quan tuấn tú ôn hoà chăm chú ngó màn hình hơi nhíu nhíu mày lo lắng nói.

"Em cũng thấy vậy nha.Nhỏ như vậy sao chịu nổi boss nhà chúng ta." Một nam nhân ngũ quan khéo léo,cặp mắt phong tình,luôn treo nụ cười trên miệng cùng nhìn chằm chằm màn hình máy tính nhỏ nhẹ nói.

"Đó là chuyện đóng cửa trong phòng của hai người họ.Các người nói xem anh dâu chúng ta năm nay bao nhiêu rồi?" A Lục cao to đẹp trai,nam tính ngất trời đang làm nhiệm vụ đưa túi đậu phộng rang qua cho bọn họ cũng bon chen tám.Lão Nhị trốn việc thì thôi đi,ngay cả mấy người này cũng trốn việc theo góp vui nữa.Nghe tin boss dẫn anh dâu bé tí đi hẹn hò,đang ăn trưa ở nhà hàng,một trong những sản nghiệp của Jung gia là cả đám ồn ào kéo nhau chạy tới đòi nhìn cho bằng được anh dâu.Để lão Đại mà phát hiện cả đám trốn việc tập thể thế nào cũng trừ lương cả đám cho xem,may mà A Tam và A Thất có việc bay qua nước ngoài không thì loạn tới mức nào nữa.Nhưng mà chuyện boss kiếm được anh dâu bé tí teo,cực kì moe cho bọn họ thật làm cho bọn họ vô cùng phấn khích mà.


"Anh mày nghĩ 15." A Nhị vẻ ngoài văn nhã,tri thức ngất trời đang trốn việc đi rình mò boss hẹn hò hăm hở nói,thò tay bóc một lúc hạt đậu phộng trong túi A Lục mới đưa qua thảy hết vào miệng nhai nhai.

"Em nghĩ cỡ 14 ấy chứ." Thanh niên khuôn mặt baby nói.Đây là A Thập.

"Tôi cũng nghĩ 14." Nam nhân khuôn mặt tinh xảo gật đầu.Đây là A Bát.

"Tầm 13." Nam nhân bề tuấn tú,ôn hoà nghiền ngẫm.Đây là A Tứ.

"Bậy dồi.Em nghĩ 16 nha." Nam nhân phong tình bĩu môi nói.Đây là A Cửu.

"A Ngũ cậu đoán bao nhiêu?" A Nhị quay sang hỏi A Ngũ đang mặt lạnh nghiêm túc làm việc.

A Ngũ vẫn soái ca mặt lạnh,lãnh khốc không hé một câu,nghiêm chỉnh làm nhiệm vụ quan sát an toàn cho chủ nhân cùng phu nhân tương lai đang dùng cơm trưa.

"A Lục.Lên cho anh." A Nhị không chịu thua,quay sang khều A Lục,ý xúi cậu hỏi.Đáng ghét,anh đây không thiếu cách làm cậu phải lên tiếng.Cái mặt thối tra khảo 10 câu cũng không thèm đánh rắm một tiếng.Xem anh mày đóng cửa thả A Lục thì nhà người còn dám không lên tiếng không.

"Lão công." A Lục ai oán nhìn cấp trên một cái rồi quay sang kéo kéo ống tay áo khoác vest của A Ngũ.Hắn cũng rất thắc mắc A Ngũ đoán bao nhiêu ah.

"Hửm?" A Ngũ vẫn không quay sang hé mắt nhìn người mới kéo tay áo nhưng lên tiếng ý nói tiếp.

"Anh nghĩ anh dâu bao nhiêu tuổi?" A Lục dưới nháy mắt liên tục của A Nhị đành phải cam chịu hỏi ông xã mặt lạnh.

"18." A Ngũ lạnh lùng phun một hai từ.

"Không thể nào." Cả đám nghe câu nói của A Ngũ đồng loạt phản đối.


"Má.Cậu nhìn kĩ chưa.Nhìn anh dâu xem.Lông mao còn chưa mọc lấy một cọng,mặt đáng yêu thế kia thì đâu ra 18.Chỉ mới 15 mà thôi." A Nhị hùng hổ đập bàn phản bác.

A Ngũ vẫn không thèm để mắt tới lão Nhị thần kinh lấy một cái,nghiêm túc nhìn màn hình quan sát.Quả không hổ danh Tô Ngũ lãnh khốc.

"Không đúng.Em nói 14.anh dâu nhìn đâu đến 18 tuổi.Không lẽ anh dâu là một lão ngoan đồng giống em sao." A Thập nhảy dựng lên cãi.

A Lục hoang mang nhìn A Thập,hoảng sợ nép vào người A Ngũ đang ngồi bên cạnh.Lão Thập dùng từ thành ngữ sai mất rồi.Nhưng mà rất có lý.Không lẽ ngoài A Thập nhà bọn họ là một quái vật đã 25 tuổi nhưng bề ngoài phấn nộn baby đáng yêu thì anh dâu mới toanh nhà bọn họ cũng là một quái vật không đoán được tuổi qua bề ngoài được.Mẹ nó,vậy là quá trâu bò luôn rồi.Hơn nữa lời lão công nói luôn luôn đáng tin.

"Người ta nói anh dâu 16 mà.Nhìn xem khuôn mặt anh dâu khả ái,đáng yêu hơn A Thập nữa mà." A Cửu không vui nói.

"15."

"14."

"13."

Trong phòng nhanh chóng loạn thành một nhúm,cãi nhau đến mức nước miếng văng đầy phòng.Anh một ý,tui một ý,không ai chịu nhường ai,náo loạn đến mức gà bay chó sủa.Ngoại trừ A Ngũ mặt lạnh tạnh chấp hành công tác và A Lục cao lớn e ấp ngồi bên cạnh cũng chấp hành công tác thì mấy người còn lại đã có xu thế lao vào uýnh nhau như mấy bé con mới ngày đầu đi học mẫu giáo nhìn nhau không vừa mắt.

Đây là những thuộc hạ trong nhóm 10 người được lựa chọn kĩ càng sau đó trải qua quá trình học tập,huấn luyện tàn khốc của Jung gia để trở thành những trợ thủ đắc lực và trung thành,chăm lo từng chuyện từ nhỏ cho tới lớn cho gia chủ Jung gia hiện tại là HoSeok.Tất cả bọn họ đều theo họ Tô (tui định đổi luôn sang họ Jung nhưng thấy không hợp, với cả nghĩ ra tên cho 10 người chắc tui nổ não :))),tên của họ đều dùng số thứ tự.Tất nhiên với ánh mắt hoàn mỹ của HoSeok thì trợ thủ của anh không những có tài mà còn phải có sắc.Cho nên cả nhóm 10 người,bọn họ bề ngoài mỗi người một vẻ nhưng tuyệt đối ai cũng đẹp trai ngời ngời,không tuấn nam thì cũng là mỹ nam,đẹp trai đủ dạng từ nam tính uy vũ,soái ca mặt lạnh cho đến baby đáng yêu,ngay cả dạng yêu nghiệt một phương cũng có,kiến thức thời trang cũng phải

luôn cập nhật,nắm bắt xu hướng mới nhất.Quả thật dắt một đám bảo tiêu nam thanh nam tú,có style không hề thua kém siêu mẫu này ra ngoài đường Jung tổng lúc nào cũng nở mày nở mặt,chưa nói đến bản lĩnh chỉ riêng mặt hình thức đã ăn đứt kẻ thù cũng như các gia chủ của các gia tộc,thế lực khác.

Trong phòng quan sát nhỏ loạn là thế còn lúc này trong căn phòng VIP của nhà hàng 5 sao thuộc quyền sở hữu của Jung thị...đại boss HoSeok và Jimin đang vui vẻ ăn trưa.

Thật ra mà nói chỉ có Jung tổng vui vẻ ăn mà thôi còn Jimin từ lúc bước vào phòng ăn hai gò má lúc nào cũng ửng đỏ,vừa nghẹn ngào rơm rớm nước mắt ăn cơm trưa vừa tận lực thu nhỏ cơ thể vốn không thể nhỏ hơn của cậu để tránh móng vuốt của ai kia thi thoảng vô tình đụng chạm,lộ liễu sàm sỡ cậu nhóc.


"MinMin.Thêm một miếng nữa." HoSeok sau khi đút cho Jimin một đũa cơm trắng lại gắp thêm một miếng thịt gà kho vàng ươm đưa tới miệng cậu nhóc.

"Để tôi...tự..." Jimin một lần nữa muốn cự tuyệt nhưng nhìn thấy ý cười như có như không trong mắt HoSeok chỉ đành ngoan ngoãn há miệng ra để anh đút.

Miếng thịt có chút lớn so với cái miệng nhỏ nhắn của cậu,thêm trong miệng có cơm trắng nên cậu nhóc phải cố sức há to miệng ngậm lấy miếng thịt rồi phồng hai má phúng phính mà nhai.

Bờ môi mỏng của HoSeok khẽ cong lên vì vui vẻ,nhịn không được mà đưa tay nhéo gò má phúng phính đang căng phồng của Jimin.Rất đáng yêu,rất mềm,thêm cái miệng anh đào nhỏ màu hồng nhạt cố gắng chúm lại chậm rãi nhai làm anh muốn cắn lên đó một cái.

Là anh cố tình nhét một miệng đầy cơm cho vật nhỏ.Nhìn vật nhỏ phồng má cố gắng nhai cứ y như con mèo đang nhai cơm vậy,rất thú vị.Bây giờ anh đã hiểu được vì sao mỗi lần đến ăn cơm ké nhà Taehyung thì thấy tên đó yêu thích đút cơm cho Jeon mỹ nam như vậy rồi.Không phải là người ta mặt dày muốn khoe ân ái chọc tức anh,mà đó là một niềm vui nho nhỏ giữa hai người.

Jimin lúc này khổ ơi là khổ.Vừa thẹn vừa xấu hổ nhưng lại không dám từ chối,mỗi lần câu từ chối ra tới miệng bị anh ta nhìn cậu chỉ đành nuốt vào,phải nén xấu hổ của mình mà để anh ta đút cơm cho ăn.Khí thế người này rất đáng sợ,không thua gì các anh họ của cậu.Hơn nữa hơi thở,hương thơm từ anh ta cứ bao quanh làm cậu thấy khó thở,tim đập liên hồi,nơi lồng ngực cứ có cảm giác lạ lẫm,trướng căng làm cậu thấy sợ,thấy ngượng ngùng nhưng cậu lại không ghét cảm giác đó một chút nào.

Với lại anh ta đút cho cậu thật nhiều,khó khăn lắm mới ngậm được hết,muốn nhai cũng khó nhưng cậu lại không dám nói,càng không dám nhả ra bớt chỉ đành chậm rãi nhai từng chút,càng không dám làm trái ý anh ta.

HoSeok cũng chỉ bắt nạt Jimin một chút không tiếp tục ghẹo nữa,đưa lại chén đũa cho Jimin tự mình ăn,nhìn bộ dáng của cậu nhóc lúc này anh cũng không nỡ khiến cậu ăn cơm mà bị mắc nghẹn.Anh cũng bắt đầu ăn cơm của mình.

Nhận được chén cơm Jimin nhịn không được lén thở nhẹ ra một hơi sau đó chậm rãi ăn từng ngụm cơm nhỏ,không bị HoSeok trêu chọc cậu nhóc thả lỏng cơ thể,thật tình thưởng thức hương vị từng món ăn.Trong tâm trí cậu nhóc lúc này chỉ biết đồ ăn ở nhà hàng này ăn rất ngon.

Vừa ăn cơm vừa quan sát Jimin.Không chỉ hôm nay,mà anh đã nhận ra từ những lần ăn cơm ké nhà Taehyung để kiếm cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với Jimin rằng,khi ăn cơm em ấy luôn vui vẻ,quý trọng từng món ăn,lấy đủ để ăn no,không bao giờ vì ăn ngon mà lấy quá nhiều hay kén ăn một món nào ngoại trừ cà rốt,không lãng phí dù là một miếng đồ ăn nhỏ.Chỉ một bữa cơm với những món ăn gia đình thông thường nhưng Jimin chậm rãi kĩ lưỡng ăn giống như không bỏ sót từng hương vị nhỏ của từng món,khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng,ngay cả khóe mắt cũng hơi cong cong nói rõ cậu nhóc cực kì vui vẻ,đầy thỏa mãn với bữa cơm.

"Có ai từng nói với em khi ăn khuôn mặt em rất vui vẻ không?Có thể nói là rất mãn nguyện,giống như em được ăn một bữa cơm có những món ăn cực kì quý hiếm." HoSeok thấy Jimin đã ăn xong cơm đặt chén đũa xuống bàn,trong chén sạch sẽ không còn đến một hạt cơm thừa liền hỏi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện