Let Me Love You - Vkook

Chương 70


trước sau


Thôi chết :)) Up muộn tiếp rồi :((( có 2 chap nha mn :"> Tem đê

--------------------------------------------------

"Hai đứa làm sao vậy?"

JungKook nhìn JunHa lẫn Jimin vừa ôm phần điểm tâm thêm ly nước của mình vừa thay phiên nhau thẫn thờ thở dài thì nhịn không được nữa dùng ngón tay thon dài tinh xảo của cậu gõ gõ mặt bàn ăn để hai người hồi thần.Lúc này ba người bọn họ đang cùng ngồi trong một quán coffee nổi tiếng gần trường đại học để thư giãn sau một ngày học tập.

Hai đứa này thật lạ.Từ lúc vào quan tới giờ nước cũng không uống một ngụm,ngay cả bánh ngọt mình thích nhất Jimin cũng lơ ngơ ăn từng miếng.Lại thay phiên nhau thở dài giống y như các ông bà cụ.Mà đâu chỉ có hôm nay,đã mấy ngay nay hai đứa nhóc này như vậy rồi.

"Thiệt là đẹp mắt ah." JunHa dù đang phiền lòng nhưng cô bé vẫn không quên chảy nước miếng,ánh mắt lấp lánh nhìn ngón tay thon dài đang gõ trên mặt bàn không nỡ dời mắt đi.Có anh dâu nhỏ là một đại thần đẹp từ đầu đến chân,mặc dù chỉ được ngắm ké nhưng quả là cảnh đẹp,người vui ah.

"Thật sự rất đẹp." Jimin đang bận bối rối cũng si mê nhìn ngón tay trên mặt bàn.Anh JungKook đúng là làm người ta nhìn đến không muốn rời mắt mà.Dù chỉ là một ngón tay.

"Hai đứa này..." Đã quá quen với ánh mắt háo sắc của JunHa lẫn Jimin,JungKook vẫn phải phì cười trước vẻ mặt dại ra của JunHa và Jimin.


"Jimin thì không cần nói,anh đã biết nguyên nhân.Còn em thì sao vậy,lần đầu thấy em có tâm sự vậy nha,có chuyện gì buồn phiền à." Vấn đề làm Jimin bối rối đã biết rõ,JungKook chỉ tiếp tục nhẹ giọng hỏi JunHa.Không phải cậu tò mò chuyện người khác,vì tính cách cô bé này thật sự rất hoạt bát,đã 19 tuổi mà không có chút rụt rè,nữ tính nào.Suốt ngày cười vui vẻ,năng động cực kì,chưa một lúc nào buồn bã làm người khác cũng vui lây theo.Nhưng hôm nay thấy cô bé ưu tư,khép nép,vẻ mặt đầy tâm sự như vậy khiến cậu không thể không hỏi thăm.Chưa kể cậu còn là anh dâu nhỏ trong miệng của cô bé nữa.

Jimin nghe JungKook biết nguyên nhân khiến cậu buồn phiền lập tức đỏ mặt cúi gằm đầu lo ăn cơm.Anh JungKook thật là,không phải tối hôm đó cậu lỡ miệng hỏi anh ấy khi hôn anh họ có cảm giác như thế nào thôi sao.Anh ấy nghĩ đi đâu không vậy,mai anh họ đi công tác về cậu phải méc anh họ vụ anh ấy mặc mát mẻ xuất hiện trước mặt cậu mới được.

"Anh dâu nhỏ~~~." Được đại thần hỏi trúng tâm trạng JunHa không thèm giữ hình tượng của một thiên kim tiểu thư,não nề gục trên bàn,nũng nịu kêu.

"Sao vậy?"Thấy biểu tình đáng yêu của JunHa như vậy JungKook cưng chiều mềm giọng hỏi cô nhóc cậu xem như em gái này,đưa tay xoa tóc cô.

"Anh nói xem.Giả sử nếu có một người trước giờ anh cứ xem anh ấy là anh trai của mình,cũng cứ nghĩ anh ấy xem mình như em trai.Nhưng một ngày nọ tự nhiên anh ấy nói thích anh,yêu anh,anh sẽ phải làm sao ah~." JunHa rầu rĩ nói.

"Từ trước tới giờ anh chưa hề xem anh ba em là anh trai của anh và anh ba của em chưa bao giờ có ý nghĩ xem anh là em trai nha." Nghe được câu hỏi của cô bé JungKook hiểu rõ,cậu liền cười gian tà.Xem ra anh BoGum nhịn không được mà bày tỏ với cô bé rồi.Cũng phải thôi,năm học này có một sinh viên cùng năm với cậu tỏ tình,công khai theo đuổi JunHa,có hôm lúc theo đuôi cô bé vừa vặn bị anh BoGum bắt gặp nên anh ấy mới suốt ruột như vậy.

"Đàn anh,sư huynh,đại thần,thần tượng,anh dâu nhỏ của em.Em là fan não tan của anh bao lâu nay,anh đừng có học theo anh ba em phúc hắc với em như vậy được không.Em nói là giả sử,giả sử đó.Anh ba dạy anh học xấu rồi." JunHa ngẩng đầu chu miệng làm nũng.Đại thần thật xấu xa.

"Còn nữa,anh cười lên như vậy khiến trái tim mỏng manh của em chịu không nổi đâu.Hút hồn chết em." Sau đó cô nhóc chống cằm,lại si mê đại thần.

Vừa nghe JungKook nói chuyện của JunHa,Jimin lập tức ngẩng đầu hóng chuyện.Cậu cũng rất thắc mắc chuyện gì khiến chị JunHa luôn tươi cười lại buồn phiền như vậy.Khi nghe câu sau cùng của JunHa cậu cũng ngây ngốc gật đầu phụ họa,hai mắt mở to loé sáng nhìn sang.Anh JungKook khi cười xấu xa cũng rất đẹp nha.

"Lo ăn bánh của em đi,gật cái gì mà gật." JungKook thấy Jimin ngốc manh đáng yêu như vậy nhịn không được gõ nhẹ đầu cậu nhóc một cái.

"Là anh BoGum đúng không?Anh ấy tỏ tình với em à?" Không trêu ghẹo JunHa nữa,JungKook nhẹ giọng hỏi.

"Anh dâu nhỏ~tại sao đến anh không cần em kể anh đã biết rõ vậy~." JunHa nghe câu hỏi của JungKook liền uể oải nói rồi chậm rãi kể lại cho JungKook nghe chuyện gì đã xảy ra.

Trước giờ cô cứ xem anh BoGum là anh trai giống như các anh họ vậy,cũng xem anh như một người bạn thân của mình.Bởi vì anh ấy còn thân với cô hơn các anh họ,việc đi học trước giờ luôn là anh BoGum đưa đón,anh ấy hay dẫn cô đi ăn uống,đi chơi,còn hay lùng mua,giới thiệu mấy cuốn đam mỹ hay,yaoi mới ra bản gốc...cho cô,thật sự mà nói giống như tri kỉ vậy.Cô còn tưởng anh ấy là một hủ giống hệt cô.Cứ nghĩ anh ấy thích con trai,cô còn định kiếm một anh công hay một bé thụ cho anh ấy nữa chứ.

Nhưng tất cả thế giới quan của cô đều thay đổi chỉ vì vài ngày trước trong một lần anh BoGum đến đón cô tan học về.Đầu năm học này có một đàn anh năm 3 mới tỏ tình,nói công khai theo đuổi cô.Khi đó cô cũng đã nói thẳng từ chối rõ ràng nhưng đàn anh đó chỉ cười nói,anh ta thích cô,nếu cô chưa có bạn trai thì anh ta muốn theo đuổi,đó là quyền lợi của anh ta.Lúc đó cô không thấy chút vui vẻ chút nào khi được người khác ái mộ,mà chỉ thấy phiền nhưng không biết phải làm sao để thoát.

Vừa vặn hôm đó anh BoGum vừa tới đúng lúc đàn anh đó đang đi theo,nói huyện thuyên đủ chuyện với cô,cô liền chạy tới níu tay nói anh BoGum là bạn trai thanh mai trúc mã của mình để thoát sự theo đuổi của đàn anh đó,anh BoGum cũng phối hợp với cô khiến đàn anh đó buông tay.Cô cứ nghĩ anh BoGum chỉ diễn kịch theo mình nhưng mà...nhưng mà tối hôm đó sau khi ăn cơm,lúc chở cô về tới nhà anh BoGum lại nghiêm túc nói thích,thậm chí là yêu cô,hơn nữa đã từ rất lâu rồi.Cô cũng không nhớ khi đó bản thân đã phản ứng lại như thế nào bởi vì khi đó cô thật sự chết lặng khi nghe người mình luôn xem như anh trai,bạn thân lại nói yêu mình như vậy.


"Em nghĩ sao?" JungKook nghe xong cũng không khuyên bảo liền,chỉ ôn nhu hỏi JunHa.

"Em không nghĩ được gì." JunHa rầu rĩ lắc đầu.

"Em có thấy khó chấp nhận,khó chịu khi nghe anh ấy nói như vậy không?" JungKook lại hỏi.

"Em...không có.Chỉ là bất ngờ,không thể tin,có một chút sợ,với không biết xử lý làm sao mà thôi." Ngẫm nghĩ một chút cô bé nhẹ lắc đầu.Cô thật sự rất bất ngờ,không tin mà thôi,hơi sợ mà thôi.Mấy hôm nay trốn tránh anh BoGum vì cô không biết đối diện với anh ấy như thế nào.

"Vậy em chấp nhận được không?" JungKook mỉm cười hỏi thêm một câu.Thật sự mà nói với anh BoGum tình cảm giữa hai người bọn họ là tình yêu trai gái,tự nguyện đơn phương.Với JunHa lại là tình anh em,tình bạn.Giữa họ có một đường ranh nói mỏng manh thì rất mỏng manh,nói xa cách quả thật cũng rất xa cách.Có lẽ sự theo đuổi của đàn anh kia đã làm anh ấy lo sợ.Anh BoGum đang đặt cược tình cảm,mọi thứ tùy thuộc vào quyết định của JunHa.Chỉ cần cô bé cứng rắn nhận định tình cảm trước giờ của cô bé thì anh ấy sẽ thua trắng,còn cô bé mà mê mang,không rõ thì anh ấy còn cơ hội,cơ hội rất lớn.

"Em....không biết nữa.Em chỉ là không dám

đối diện,không biết phải làm sao." JunHa cúi đầu ảo não.Khi nghe anh BoGum tỏ tình nói thật cô vừa không tin,nghe như sét đánh nhưng lại có chút vui trong lòng,không thấy phiền như hôm bữa đàn anh kia công khai theo đuổi cô.Nhưng cứ nghĩ đến quan hệ mà cô nghĩ như anh em,bạn bè với anh ấy từ nhỏ đến lớn mười mấy năm nay thay đổi làm cô rất mất mát,hơn nữa cô chưa từng nghĩ tình cảm giữa bọn họ sẽ phát triển theo hướng khác nên chưa chuẩn bị tâm lý.

"Em tránh không gặp mặt anh BoGum cả tuần nay rồi." Cô bé nói tiếp.Từ hôm đó tới giờ anh BoGum vẫn như cũ tới đưa đón cô đi học,hẹn đi ăn cơm,đi bơi nhưng cô viện đủ lý do để tránh mặt anh ấy.

"Đừng nghĩ nhiều.Em cứ thuận theo tự nhiên đi.Trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề tốt,có khi trốn tránh em lại làm anh ấy tổn thương,lại khiến bản thân không vui.Thử đối mặt,cho cả hai một cơ hội xem sao.Nếu em vẫn muốn xem anh ấy là anh trai thì cũng đã có câu trả lời cho bản thân.Còn tiến triển theo hướng khác cũng không phải việc gì xấu đúng không?" JungKook ôn nhu xoa đầu JunHa.Giống cậu vậy,nhận ra bản thân thích Taehyung,lo sợ không dám đối diện,xém chút nữa hại bản thân lại phát bệnh trầm cảm,còn tự dằn vặt bản thân,may mà anh ấy ép cậu phải đối diện,may mà như vậy cậu mới biết Taehyung yêu cậu,cưng chiều cậu nhiều như vậy.Cho nên cậu cũng muốn cô bé đối diện xem sao,huống hồ theo như cậu thấy JunHa cũng không phải chỉ xem anh BoGum như anh trai.Chỉ là cô bé chưa nhận ra thôi.

JunHa nghe JungKook nói xong thì im lặng suy nghĩ.Mấy ngày nay cô đã nghĩ rồi.Không phải không thử tiếp nhận được mà là quan hệ giữa hai người thay đổi cô có chút không quen lẫn sợ sệt.Nhưng anh JungKook nói đúng,trốn tránh như vậy bản thân cô cũng thấy khó chịu lắm.

"Đúng vậy.Em trốn tránh cũng không giải quyết được gì,dù sao cũng thuận theo tự nhiên xem sao." Được khai thông,lẫn trút được tâm sự JunHa cũng nhẹ nhàng thở ra.Nghĩ nhiều như vậy làm gì,như vậy không phải tính cách của cô.Cứ như bình thường trước đây là được.Nếu như cô vẫn xem anh ấy như anh trai thì chỉ đành xin lỗi tình cảm anh ấy dành cho mình.Còn nếu như...có thể tiến triển theo hướng khác vậy không phải thân càng thêm thân sao.Đúng là người trong cuộc mơ màng,người ngoài lại sáng suốt mà.

"Em đó.Nghe hiểu gì không?" JungKook an ủi JunHa xong quay sang thấy Jimin đang xuất thần nhìn mình,cậu liền gõ đầu cậu nhóc.

"Có chỗ hiểu...chỗ không hiểu." Jimin lắc đầu nói.Ông ngoại của anh BoGum rất thân với ông nội cậu,anh BoGum hay qua lại với mấy anh họ nên cậu cũng quen thân với anh ấy.Tuy chỉ tiếp xúc với mọi người chỉ có vài năm nhưng cậu thấy chị JunHa với anh BoGum khi ở chung với nhau rất tốt mà,tại sao anh BoGum tỏ tình với chị JunHa,chị ấy lại khó xử như vậy.Thật sự rất khó hiểu nha.

"Anh dâu nhỏ~~~ngày 30 tháng sau là sinh nhật anh ba rồi nha." JunHa khôi phục sức sống rất nhanh chóng lí lắc nắm tay áo JungKook lắc qua lắc lại.

"Vậy sao?" JungKook chỉ cười nhẹ uống một ngụm nước,bình thản nói.Là một tiểu thụ đúng chuẩn tất nhiên ngày sinh nhật của ông xã cậu phải biết sớm chứ,cậu còn có kế hoạch tặng quà luôn rồi,chỉ là nhìn thấy vẻ mặt hóng chuyện đáng yêu của JunHa cậu mới nổi ý xấu không thèm phản ứng.

"Anh chuẩn bị quà cho anh ba chưa?" JunHa thần bí hỏi.Ngay cả Jimin cũng dỏng tai lên nghe.


"À...anh chưa." Lắc đầu một cái.

"Anh có muốn em gợi ý cho không?" JunHa cười đến bỉ ổi.Cô có nhiều ý kiến lắm nha.

"Vậy em có ý gì nói anh nghe xem." JungKook nhướn chân mày nhìn cô bé.Nhìn khuôn mặt lolita cười đến thiếu đánh của JunHa cậu thật sự muốn nghe cô bé có chủ ý xấu xa gì đây.

"Hắc hắc.Không phải anh chỉ cần mặc đồ tình thú,thắt nơ lên cổ rồi tự tặng bản thân cho anh ba em là được rồi sao." JunHa cười đến sáng chói,khuôn mặt đầy háo sắc chỉ kém chảy nước miếng nữa mà thôi.

"Khụ...khụ...chị JunHa...khụ chú ý hình tượng." Jimin nghe xong thì sặc nước.Không phải cái gì cậu cũng không hiểu đâu nha.

"Hình tượng là gì?Có thể ăn không?Chị nói cho em biết,đây là vun đắp hạnh phúc tình cảm gia đình cho anh ba và đại thần em có biết không,cái này gọi là gia tăng tình thú cho hai người có biết không.Để chị nói cho em biết cũng nhờ có chị đây làm bà mai hai người họ mới nhanh chóng về chung một nhà.Hai chị em mình mới có anh dâu nhỏ là đại thần vạn người mê có biết không." JunHa quay sang vỗ một phát lên đầu Jimin,bắt đầu thao thao bất tuyệt dạy dỗ cậu nhóc.

"Con bé này." JungKook dở khóc dở cười.Biết ngay là không có ý gì tốt mà.

Thấy JunHa quay sang tấn công Jimin,JungKook lặng lẽ quay đầu ngắm khung cảnh ngoài cửa kính của tiệm coffee,biếng nhác dựa vào lưng ghế hưởng thụ ánh nắng yếu ớt sau cơn mưa lớn rọi lên người.

Ánh mắt cậu như đang ngắm cảnh vật bên ngoài nhưng trong lòng lại nặng trĩu.Rất nhớ,rất nhớ anh,anh đi công tác đã 7 ngày rồi,bên kia công việc có chút nhiều nên chuyến công tác phải kéo dài thêm 2 ngày,chiều mai anh mới về tới đây.Mặc dù bận rộn anh vẫn tranh thủ gọi điện cho cậu mỗi ngày,nhưng nhiêu đó không thể bù vào nỗi nhớ anh được.JungKook không biết có phải do bản thân đang bệnh hay là do xa anh mà hiện tại cậu cảm thấy rất mệt mỏi,chán chường.

JunHa đang bận chỉ dạy Jimin không nghe thấy tiếng nói của JungKook thì quay đầu sang,cô lập tức ngẩn ngơ với khung cảnh trước mắt.Đại thần biếng nhác ngắm cảnh,cả người đại thần nhờ ánh sáng mặt trời rọi vào mà như đang tỏa ra ánh sáng dịu dàng làm người nhìn thấy ấm áp theo.Góc cạnh tinh xảo của khuôn mặt đẹp tuyệt mỹ nương theo bố cục bóng sáng,bóng tối càng thêm lung linh làm người khác nhìn đến không dám chớp mắt như sợ lỡ mất khoảng khắc đẹp nhất.Không chỉ JunHa mà ngay cả Jimin và những khách hàng lẫn nhân viên phục vụ trong quán cũng nhìn JungKook đến quên cả chớp mắt.

"Anh JungKook." Jimin đang say mê nhìn đột nhiên đưa tay sờ trán JungKook rồi nhíu mày gọi cậu.

"Sao vậy?" JungKook quay đầu sang.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện