Let Me Love You - Vkook

Chương 73


trước sau


Huhuhu, chap 72 rồi mấy nàng ơi :< Tuy không phải chap cuối của truyện nhưng Shimi đành dừng tại đây vì bản gốc của chủ thớt :> Shimi tôn trọng bản quyền truyện của bạn ấy, nên quyết định sẽ không viết tiếp đâu :> Lí do khác nữa là gu viết truyện của Shimi không giống chủ thớt tí nào hết :))) Vì vậy chúng ta đành dừng lại ở đây thôi nà :"> Shimi thật sự chân thành cảm ơn các rds đã ủng hộ Shimi suốt 72 chap truyện này :"> Yêu các rds lắm, nên Shimi đã tự viết 1 fic VKook cho riêng mình :> Nhưng chưa xong đâu, chỉ mới viết thôi. Khi nào xong Shimi sẽ nhắn cho mọi người nha. Chap cuối, chắc chắn sẽ có tem rồi :"> Chap trước có các nàng giựt tem nè :3 

JeonCherry2k4 Taeoanh12 MycHan0509 3 tem dành cho 3 nàng nhaaaa. Chúc mọi người đọc fic vui vẻ!

-------------------------------------------------------

Sau khi ăn tối về,vừa bước vô cửa anh đã thấy đôi giày của Jimin hay mang đặt ngay ngắn ngay bậc thềm ở huyền quang(khu vực trung gian giữa cửa chính với phòng khách) lập tức có chút nghi hoặc.Không có khả năng tên hồ ly đó thả Jimin về sớm như vậy.Hơn nữa anh biết rõ em mình rất ngăn nắp,gọn gàng không bao giờ bừa bãi như việc sử dụng giày dép xong rồi để tại chỗ như vậy.

Vào phòng khách thấy điện thoại em trai để trên bàn kiếng anh càng khó hiểu hơn.

Jimin tuy ngốc nghếch nhưng chắc chắn không bao giờ để quên điện thoại,lúc nào cũng cầm theo bên mình cho dù là ở nhà.Đó là do tình huống đặc thù của Jimin nên anh đã tập cho em mình thói quen như vậy suốt mấy năm nay,để khi có việc gì cần có thể gọi cho người nhà ngay.Nếu em ấy ở nhà cũng sẽ ngồi ở phòng khách khi thì vẽ khi thì đọc sách,xem tivi để chờ anh và JungKook về nhà.

Sau khi ẵm JungKook đang ngủ gật trong ngực về phòng ngủ anh mới nhanh chóng đi một vòng trong căn hộ rộng lớn xem Jimin có nhà không.Kết quả đồ vật còn đó người thì không thấy đâu anh mới lập tức gọi cho HoSeok.


"Cậu về rồi à.Em ấy đang ở nhà tôi." Nghe ra lo lắng trong câu hỏi của Taehyung từ điện thoại HoSeok nhanh chóng trả lời.

"Ở nhà cậu?Đưa em ấy nghe máy giúp tôi.Tôi có việc muốn hỏi." Taehyung nhíu mày.Thằng nhóc này sao lại như vậy.Giày không mang cũng không cất lại vào tủ,điện thoại không đem theo.Đây không phải tính cách của Jiminie.

"Tôi biết cậu muốn hỏi em ấy chuyện gì.Để tôi nói." HoSeok cũng đoán được Taehyung vì sao lo lắng nên kể lại cho anh nghe chuyện cha con nhà đó đến gặp Jimin.

Dù sao người ta cũng xem như là anh trai của vật nhỏ,hơn nữa nếu người bạn này không ngầm đồng ý anh có thể tiếp xúc vật nhỏ dễ dàng vậy sao,tuy trước sau gì anh cũng bắt được người về tay nhưng có thể giảm phiền phức khó chơi tại sao lại không làm.Còn về việc vật nhỏ dặn anh không được kể cho anh mình nghe chuyện đã xảy ra sao.Hình như anh không có hứa.

"Bọn họ tại sao lại kiếm Jiminie?Em ấy có biết nguyên nhân không?" Taehyung nghe HoSeok kể xong rất giận.Tới kiếm người còn dám đánh em trai anh.Gyeong vì sao lại tới tìm em ấy.

"Em ấy nói với tôi là em ấy không biết.Tôi đã cho người của mình tìm hiểu rồi.Mai sẽ có đáp án."

"Cảm ơn cậu đã giúp.Chuyện còn lại để tôi." Taehyung hạ giọng nói.Anh chưa hề xem Jimin là em họ mà xem thằng nhóc là em trai mình,đối xử như JunHa vậy,có khi anh chiếu cố thằng nhóc còn nhiều hơn Taeyang lúc nhỏ nữa.Cho nên chuyện này anh phải tìm hiểu và đòi lại công bằng...à phải đòi lại nhiều hơn cho em mình.

"Chuyện còn lại để tôi là được rồi." HoSeok cười nhẹ.

"Cậu...." Taehyung muốn từ chối lần nữa thì bị cắt ngang.

"Taehyungie.Jiminie giao cho tôi được không?" HoSeok nhẹ giọng nói.

Taehyung im lặng không trả lời lập tức.Anh hiểu HoSeok muốn gì.Khó lắm mới kiếm được người mình để trong tim nên muốn dành cho người đó mọi điều tốt nhất,muốn tự tay chăm lo cho người đó bất kể chuyện gì.

"Được.Chỉ mong cậu đừng làm tôi thất vọng." Taehyung thở nhẹ rồi nói.

"Tôi sẽ." Âm thanh HoSeok du dương nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định.

"Được rồi.Bao giờ cậu đem em tôi về đây?"


"Ngày mai."

"Cậu nói lại xem." Nghe được câu trả lời của bạn mình,Taehyung lập tức trầm giọng không vui.

"Hiện tại má em ấy đang sưng vù lên.Em ấy về lúc này Jeon mỹ nam nhà cậu mà thấy được không phải sẽ lo lắng cho em ấy nguyên đêm sao." HoSeok rất hợp tình hợp lý nói.Người thông minh nói ít hiểu nhiều.

"Cậu giỏi.Nhưng vẫn trả em trai tôi đây." Taehyung khó chịu.Anh còn không biết JungKook thương Jimin đến mức nào sao,có khi còn quăng ông xã là anh đây qua một bên để bồi thằng nhóc đó vẽ vời cả ngày trời.Dám uy hiếp anh.

"Không.Là em ấy đòi ở lại nhà tôi.Dễ gì tôi trả người cho cậu." HoSeok chắc chắn nói.

"Cậu..."

"Tôi cúp máy đây.Em ấy đang chờ tôi." HoSeok cười vô cùng vui vẻ rồi nhanh tay cúp máy.

"Tên hồ ly trụi lông." Taehyung tức đến nghiến răng,trừng mắt nhìn điện thoại trong tay,nhưng mà có thể làm gì bây giờ.Là em trai mình chủ động đòi ở nhà người ta mà.Có một thằng em ngốc như vậy không biết đến bao giờ mới hết lo.

Anh buồn bực thở dài rồi xoay người

trở về phòng ngủ.

"Tỉnh." Thấy JungKook đang ngồi mơ màng trên giường anh bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh.

"Em lại ngủ gật sao,rõ ràng em đã ngủ cả buổi chiều lúc ở công ty rồi mà." JungKook lười biếng dựa vào lòng anh,nhỏ giọng lầm bầm.Từ trưa sau khi uống một chén thuốc ở chỗ giáo sư Shin thì khoảng thời gian sau đó người cậu có khỏe hơn nhưng lại buốn ngủ suốt.Ngồi trên xe cũng ngủ được,lúc ở công ty Taehyung người khác thì bận rộn trong bận rộn ngoài còn cậu thì ngủ say sưa trong phòng nghỉ của anh.Vậy mà đến tối khi ăn cơm với anh cũng gục lên gục xuống.

"Do công dụng của thuốc,giáo sư Shin nói em ngủ nhiều một chút sẽ nhanh khỏe.Em thấy đỡ hơn chưa?" Đưa tay sờ trán người trong lòng,cái trán nhẵn mịn từ tối hôm qua đến sáng nay luôn âm ấm nóng giờ đã mát rượi làm anh thở phào nhẹ nhõm.

"Em khỏe hơn rồi.Nhưng mà no quá." JungKook ngẩng đầu ai oán nhìn nam nhân nhà mình.Cái tật xấu gì mà cứ thích đút cậu ăn,cả buổi cơm tối ở nhà hàng cứ đút cậu ăn liên tục.Bụng muốn nứt ra luôn rồi.


"Phải không?Để anh kiểm tra xem." Taehyung bật cười trước vẻ đáng yêu của người yêu,anh vươn tay vào áo cậu xoa cái bụng nhỏ mềm mềm có chút căng tròn sau đó tiếc hận nói."Đúng là no thật.Không biết bao giờ mới có bụng mỡ giống Jiminie đây.Nuôi hoài mà không thấy thành heo con gì hết."

"Nhột.Anh mới là heo." JungKook bị nhột cười khúc khích lăn ra khỏi lồng ngực của Taehyung,tránh thoát bàn tay đang xoa bụng mình.Còn lâu cậu mới để thành heo con,lỡ mất đi vòng eo nhỏ thì sao.Ông xã sẽ chán mà đi trèo tường có biết không,có một ông xã cực kì đẹp trai lại nhiều tiền áp lực thật là lớn mà.

"Mập một chút nữa ôm mới đã." Ôm JungKook lại vào lòng,Taehyung cưng chiều hôn lên khoé miệng đang cong lên đầy vui vẻ rồi hôn lên lúng đồng tiền nho nhỏ của cậu một cái.

"Anh đang chê em gầy đúng không." JungKook chu miệng phụng phịu,dùng tay kéo hai má Taehyung.

"Bà xã nhà anh là một mỹ nhân,chỗ nào cũng đẹp hết.Nhìn xem mắt đẹp,miệng đẹp,mũi cũng đẹp.Eo thì thon gọn lúc trên giường lắc lư cực kì câu nhân,giọng nói mềm mượt khi rên rỉ cực kì ngọt ngào tiêu hồn.Mắt có mù anh mới chê Cố mỹ nhân vừa đẹp vừa lên được phòng khách vừa xuống được phòng bếp,trên giường lại là một yêu tinh chuyên hút tinh khí người khác như vậy cơ chứ.Nhưng mập một chút nữa thì càng tốt.Không những ôm đã mà sờ càng sướng tay,nhất là chỗ này.Mập mập,phấn nộn càng đáng yêu." Taehyung cười xấu xa,nói cực nhanh,tay thì cách lớp vải quần nắn bé Kookie một cái.

"Im miệng cho em.Lưa manh,không đứng đắn." Mặt JungKook nhanh chóng đỏ lựng lên,thẹn quá đánh mạnh lên bàn tay xấu xa đang ăn đầu hủ cái kia kia giữa hai chân của cậu.Hậm hực vùng vẫy muốn thoát khỏi cái ôm của anh.Đã nói ông xã nhà cậu rất biến thái,suốt ngày canh cậu sơ hở là rờ bậy bạ chỗ đó của người ta.Anh cũng có sao không tự sờ của mình đi.Đã vậy cái miệng không nói bậy bạ thì không được à.Cái gì mà eo nhỏ lắc lư,cái gì mà rên rỉ ngọt ngào,cái gì mà yêu tinh chuyên hút tinh khí...Taehyung đáng ghét.

"Yêu chết đi được." Thấy cậu tức giận đỏ mặt lầm bầm mắng mình,anh dùng hai tay ôm chặt lấy thân mình mềm mại lại dẻo dai đó,hung hăng hôn lên môi cậu sau đó là khắp cả khuôn mặt kiều diễm.Em ấy cứ đáng yêu như vậy thì thương làm sao cho đủ đây.

"Ha ha nhột...Đừng trét nước miếng đầy mặt em vậy chứ." Bị nhột do mái tóc ngắn của anh cọ khắp mặt làm cậu quên cả xấu hổ,cười giòn tan khi bị anh hung hăng hôn.

"Jiminie về chưa anh?" JungKook sực nhớ liền đẩy đầu Taehyung đang làm rộn trên mặt cậu ra.

"Chưa." Nhắc đến anh lại tức.Thằng nhóc chết tiệt,cư nhiên đòi ở nhà tên hồ ly đó một đêm.

"Anh sao vậy?Vẫn chưa hết giận à?" Thấy mặt nam nhân nhà mình đột nhiên chuyển từ chế độ sắc lang sang chế độ đen thui JungKook vội vuốt ngực cho Kim tổng.Đừng nói là Jimin đi ăn cơm với Jung tổng chọc anh hậm hực từ trưa đến giờ vẫn chưa hết đó nha.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện