Híc :))) Hôm nay thính trên twt tới tấp ập sầm sầm vào bản mặt đáng thương của ta :"< Hai chẻ nhà mình lại ở chung phòngvà còn là trong khách sạn :>> Còn cả The Note hại não của Bang oppa nữa :"((( Tôi sinh ra là để hứng thính sao???
Hì hì, ta up chap muộn quá nhỉ? Up rồi đi cày chap tiếp đây. Chap này 5k từ đấy mấy nàng :v
--------------------------------------------------
"E...em chào hai anh ạ." Jimin bước xuống xe, mỉm cười chào hai người anh thân thuộc đang đứng trước cổng nhà để chào đón cậu về. May rằng vết thương trên mặt cậu đã khỏi hắn, các anh sẽ không nhận ra được đâu nhỉ.
"Ừ, em còn nhớ đến hai anh sao?" Taehyung lạnh lùng nhìn Jimin rồi ngước lên, lườm ai đó đang cười không thấy tổ quốc một cái sắc lẹm. Tên hồ ly đáng chết, ôm em trai của Kim tổng ta đã gần hai ngày, bây giờ mới chịu trả. Ta vặt trụi lông nhà ngươi, hừ!
"Chào Jung tổng. Jiminie, chào mừng em trở về. Ở nhà anh HoSeok có vui không?" JungKook đưa tay nhéo một phát vào eo Taehyung xem như nhắc nhở, người gì đâu thù dai. Cúi đầu chào HoSeok đang đứng phía sau Jimin và mỉm cười với cậu nhóc đang ngơ ngác nhìn anh mình. Chắc ông xã cậu lại làm thằng bé sợ rồi.
"Chào em, JungKookie. Taehyungie, cậu đâu cần nhìn tôi như vậy? Dù sao thì tôi cũng đã chăm sóc em trai cậu tận hai ngày, lại còn không biết cảm ơn." HoSeok mỉm cười thân thiện với JungKook rồi nhìn sang người bên cạnh mà nói đùa, nhìn gì muốn đóng băng luôn cả ngọc thể anh rồi.
"Cậu còn muốn tôi nói cảm ơn? Thiếu điều tôi vặt trụi lông cậu, trả em đây cho tôi!" Taehyung hếch mặt, cái gì? Cảm ơn á? Anh đã tạo cơ hội cho tên hồ ly này hai ngày lận để hắn "thu phục" Jimin. Đã vậy, sau này đừng hòng đến gần em ta.
"Anh...anh HoSeok..." Jimin bị Taehyung kéo qua bên kia, phút chốc, hơi ấm quen thuộc với cậu gần hai ngày nay đột nhiên vụt mất. Jimin ngoái cổ lại, hai mắt từ bao giờ đã rưng rưng nhìn HoSeok đứng phía sau. Anh Taehyung sao đáng sợ quá. Cậu...cậu đã làm gì sai sao? Hay là anh họ đã biết chuyện cậu hậu đậu để mình bị đánh đến sưng cả mặt và suýt bị Hwan gia bắt đi?
"Taehyungie, đừng như vậy. Tôi có chuyện muốn nói với cậu, nghiêm túc đấy." HoSeok nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Jimin thì mủi lòng, tính nói với bạn anh về quan hệ của hai người một cách thẳng thắn.
"Dẹp đi, tôi về. Lúc khác." Hai mắt Taehyung híp lại nguy hiểm, tên này còn định giở trò gì với em trai anh? Nói rồi, Taehyung xoay người một bên nắm tay JungKook đang ngơ ngác, một bên xách cổ áo Jimin đang rưng rưng mà đi thẳng vào nhà, không kịp cho ai nói lời nào, để mặc HoSeok đứng trơ trọi một mình ngoài cửa.
Bạn bè quần què là có thật. Thôi thì lần sau nói vậy, ở đây còn có Jimin và JungKook chắc sẽ không tiện lắm. HoSeok cần tính kế lâu dài thôi.
"Ting". Tiếng chuông báo tin nhắn trong điện thoại HoSeok vang lên, mở máy ra là thông báo tin nhắn mới từ Taehyung.
"Tối gặp cậu ở quán cà phê cạnh nhà tôi" Đó là toàn bộ nội dung tin nhắn mới. Ừm, nhắn tin cũng có nhắn tin kiểu Taehyung. Vừa ngắn gọn vừa...súc tích, lại có vẻ lạnh lùng. HoSeok biết ngay tên này sẽ không để anh bị phũ mà.
**
"Hơ hơ, boss nhà mình bị hớ rồi" A Nhị cười đau khổ.
"Trong lòng boss sẽ cảm thấy như nào nhỉ?" A Tam thắc mắc.
"Ù uôi, lần đầu tui thấy chủ nhân bị hớ luôn đó." A Lục vắt chân lên thành xe, vểu môi tròn mắt nói kiểu "Ngạc nhiên chưa? Ôi thật bất ngờ!"
"Lúc nãy trông "phu nhân nhí" của chúng ta tội nghiệp ghê" A Tứ biểu cảm.
"Hai mắt phu nhân nhí rưng rưng nhìn moe chết mẹ." A Thất cầm ống nhòm đu đi đu lại.
Hầy, chủ nhân của họ vừa bị Kim tổng phũ, thật tội nghiệp, thật đáng thương, và thật...bất ngờ. Có trời mới biết cảm giác của boss nhà họ đang như thế nào đây.
***
"Jeon đại thần, giờ em phải làm sao?" Bên kia đầu dây là chất giọng uể oải của JunHa, từ khi BoGum thổ lộ với cô, chưa bao giờ cô dám ló đầu ra khỏi cửa phòng. JunHa sợ nếu tiếp tục đối mặt với BoGum thì cô còn chút can đảm nào không, hay là lại ấp úng lúng túng.
"JunHanie, nghe anh nói, em đừng ngại, cũng đừng sợ phải đối mặt với anh BoGum. Trong lòng em cảm thấy thế nào thì hãy mạnh dạn thổ lộ ra, nếu như em chưa xác định được tình cảm của mình thì càng phải gặp anh ấy. Em trốn tránh vậy mãi cũng không tốt, làm người kia sẽ có cảm giác mình bị chối bỏ, đợi vậy lâu quá, rồi đến lúc anh BoGum lấy vợ thì em đừng khóc." JungKook vừa cười vừa nói, chất giọng nhẹ nhàng với nội dung vừa như dụ dỗ vừa như dọa sợ, khiến JunHa bên kia lúng túng không thôi.
"Nhưng em sợ gặp anh ấy... em sẽ không nói được gì." JunHa nằm dài ra bàn, tay này cầm điện thoại, tay kia day trán khổ sở.
"JunHa mạnh mẽ, hoạt bát của trước kia đâu mất rồi? Anh BoGum là người tốt, chắc chắn anh ấy sẽ kiên nhẫn nghe em nói. Đừng sợ. Người ta mạnh dạn tỏ tình với em, nếu em cũng có cảm tình thì phải báo đáp. Biết chưa cô nương?" JungKook mỉm cười, con bé này, từ ngày được anh BoGum tỏ tình , đầu óc nó cứ bay đi đâu, hoạt bát trước đây đã giảm sút trầm trọng, con bé ngốc.
"Em biết rồi ~" Lại cái giọng uể oải đó cất lên làm người ta buồn thúi ruột.
"Anh tin JunHanie sẽ làm được mà." JungKook lại tiếp tục công cuộc động viên. Cậu hiểu cảm giác ngại ngùng, e sợ của JunHa lúc này. Vì ngày trước, chính cậu cũng từng gặp trường hợp như vậy. Khi nói yêu Taehyung, cậu cũng đã rất lúng túng, đã rất sợ, lại còn đúng vào lúc cậu vừa ốm dậy nên tinh thần không ổn định. Thú nhận rằng cậu thích anh, với cậu, đó là một cực hình. Cậu cũng rất sợ, sợ Taehyung sẽ kì thị cậu, sẽ ghét bỏ cậu và quát mắng cậu như những người bạn trước kia từng đối xử với cậu. Nhưng không, Taehyung đã chấp nhận con người cậu, tính hướng cậu để che chở, yêu thương cậu đến tận bây giờ. Nghĩ đến Taehyung, trong lòng JungKook trào dâng một nỗi ngọt ngào, hai má lại đỏ ửng lên e ngại.
Còn bây giờ, JunHa đã nằm trong trái tim của đối phương, chỉ cần chờ cô nói lời yêu thì cả hai người sẽ sống bên nhau hạnh phúc. Mắt cậu đủ sáng để nhìn ra tình cảm JunHa dành cho BoGum. Chỉ là cô bé ngốc này còn ngây thơ nên chưa xác định được tình cảm của mình.
"Jeon đại thần, nhờ anh mà em tự tin hơn nhiều ạ. Đại thần, em cảm ơn anh rất nhiều." JunHa bỗng đổi thành giọng tràn trề năng lượng, hai má cô bắt đầu ửng dỏ lên khi nghe JungKook nhắc đến tên BoGum. Cảm xúc cứ từng đợt dâng trào rồi lấn chiếm lấy cả cơ thể cô như thủy triều của biển đánh ập vào bờ. Cảm giác này thật lạ lẫm, là lần đầu tiên trong đời, tim JunHa đập loạn nhịp như vậy.
Ôm lấy con gấu bông lớn cạnh giường, JunHa lăn qua lăn lại. Rốt cuộc thì tình cảm của cô là gì? Là tình cảm anh em bình thường hay quan hệ nam nữ. Lần đầu tiên trong trí óc ngây thơ của JunHa phải tán loạn đến vậy.
***
"Sao? Lại là Hwan Gyeong và Hwan GiChul?" Taehyung tức giận, cuộn tròn bàn tay thành nắm đấm, ánh mắt tức giận nhìn thẳng vào HoSeok đang ngồi đối diện.
"Ừ, hai người này có ý định bắt các và giao nộp Jimin cho Oh GongDae. Cậu biết hắn ta không?" HoSeok gật đầu trả lời Taehyung, sẵn tiện nói luôn tên viện trưởng Oh nổi danh nổi tiếng dâm đãng, có thể "chơi" tất với mọi loại người, đặc biệt là những cô bé, cậu bé trẻ, vừa mười tám đôi mươi.
"Tên này không còn là lạ lẫm gì với tôi. Tôi đã từng có chút qua lại với hắn ta trên thị trường trước đây. Hắn chẳng phải loại tốt đẹp gì, chỉ biết vung tiền mua lấy tiếng rên của mấy kẻ hám lợi hám tiền. Vậy mà Hwan Gyeong và Hwan GiChul có thể trèo cao đến tên viện trưởng này. Xem ra...gia đình nhà đấy vẫn chưa thấm mấy về bài học lần trước." Taehyung tự cảm thấy kinh tởm khi nghe nhắc đến tên của Oh GongDae. Jimin, em trai anh, nếu như rơi vào tay hắn ta thì chỉ có con đường hóa ra điên dại. Nghĩ đến thôi cũng thấy ghê tởm rồi. Hwan Gyeong xem như có bản lĩnh.
"Hwan Gyeong đã bị chấn thương khá nặng ở chân, con trai hắn ta chắc cũng đã bị đàn em tôi đánh suýt bại liệt một bàn tay rồi, sau này sẽ chẳng làm ăn gì nên hồn nữa." HoSeok gằn ra từng chữ. Đáng lẽ đôi tay và đôi chân của cha con hắn phải do anh cắt ra thành từng mảnh mới trả đủ một nửa tội lỗi ác độc mà hắn làm ra. Dám động đến tiểu miêu của Jung tổng thì sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đẹp.
"HoSeok, cảm ơn cậu vì đã cứu em trai tôi." Taehyung nhìn thẳng vào mắt HoSeok, nói câu cám ơn chân thành. Hôm đó rất may mắn khi có người bạn chí cốt này xuất hiện đúng lúc, nếu không thì hậu quả chắc chẳng ai lường trước được.
"Không có gì, Jiminie là bảo bối tôi luôn muốn được yêu thương, che chở. Nên việc cứu em ấy là chuyện bình thương, cậu không cần khách sáo. Nhưng dù sao thì... Tôi nghĩ cậu nên thưởng cho tôi một chút gì đó đi." HoSeok cười yêu nghiệt, đưa ly cà phê lên nhâm nhi, hai mắt nhắm lại hưởng thụ vị cà phê đắng chát thượng hạng mà anh yêu thích.
"Cậu muốn gì?" Biết ngay tên này sẽ không nhận lời suông, Taehyung nhếch mày nguy hiểm nhìn HoSeok, nụ cười đó là sao, chắc chắn hắn lại muốn một cái gì đó liên quan đến Jimin nhà anh rồi. Tên hồ ly đáng đánh.
"Haha, đừng nhìn tôi như vậy chứ." Thấy Taehyung nhìn mình bằng ánh mắt "phòng ngừa", trong lòng anh bất giác thấy tên bạn này...quá nhạy cảm. Nhưng không sao, nhạy cảm như vậy mới nhận ra được mong muốn của anh chứ nhỉ.
"Đừng cười nữa, nói đi trước khi tôi đổi ý." Taehyung lấy thìa nhỏ, khuấy khuấy trong ly cà phê, chờ đợi "phần thưởng" mà HoSeok muốn từ mình.
"Ừm, mỗi tuần hãy để Jimin qua nhà tôi ở hai ngày, được chứ." HoSeok được nước nói tới. Thật sự thì sức hút của Jimin vẫn vậy, vẻ ngây thơ trong sáng của em ấy cuốn anh đến một thế giới hoàn toàn khác biệt, một thế giới đầy thư giãn, không hề có ai ngăn cản, không hề có sự cạnh tranh hay khó chịu, xô bồ như cuộc sống bình thường. Ôm Jimin ngủ cũng rất ngon, em ấy mềm mềm, ấm ấm làm người ta dễ chịu, muốn ôm chặt hơn, muốn đưa em ấy hòa luôn vào cơ thể mình. Từ bây giờ, Jung tổng sẽ làm mọi cách để được gần gũi hơn với bảo bối trong lòng mình.
"Thực ra thì...Jimin đã đồng ý làm người yêu tôi. Nên tôi nghĩ, chúng tôi cần có thời gian để bù đắp tình cảm như cậu và tiểu bạch thỏ nhà cậu. Thế nào, được chứ?" Thấy mặt Taehyung đen sì, đang mở miệng định nói gì đó, à không, định quát gì đó, nhưng HoSeok đã nhanh chóng cướp lời, nói rõ sự chuyện hơn cho Taehyung nghe. Mối quan hệ của anh và Jimin đã bước lên "một tầm cao mới", vì vậy anh thật sự cần thêm thời gian bên cậu.
"Rốt cuộc cậu bỏ bùa hay cho thằng bé uống thuốc gì mà nó đồng ý làm người yêu cậu? Tên hồ ly trụi lông, cậu đã làm gì thằng bé, hả? Tôi không tin Jimin ngây thơ thuần khiết lại yêu tên yêu nghiệt như cậu, không bao giờ." Taehyung phun thẳng vào mặt HoSeok mấy lời "triết lí của một người anh trai". Jimin chắc hẳn đã bị hắn dụ dỗ hoặc giao kèo một cái gì đó, thật không chấp nhận được.
"Taehyung, nghe tôi nói. Jimin, tôi thật sự yêu thương em ấy. Tôi muốn dành hết quãng đời còn lại để chăm sóc và che chở cho Jimin nên cậu không cần phòng ngừa hay lo lắng gì hết. Cậu có thể đặt toàn bộ niềm tin vào tôi." HoSeok bỗng nhiên thẳng thắn, nghiêm túc đến lạ kì khi nói về chuyện quan hệ giữa anh và Jimin. HoSeok thật sự