Let Me Love You - Vkook

Chương 82


trước sau


Hú òa, Shimi đây :,>> Chào các bae, ta đã trở lại. Đọc fic vui vẻ nha :vv

~~~~~~~~~°°°~~~~~~~~~

"Hôm nay tôi đưa em đến nhận công việc chính thức. Kể từ bây giờ, thời gian làm việc của em sẽ do tôi sắp xếp, nhớ phải ăn uống ngủ nghỉ đều đặn thì mới làm việc tốt được. Không nghe lời, tôi phạt em." HoSeok nghiêm giọng nói với Jimin đang cười tươi, mặt đầy phấn khích trước mắt, cậu vận trên người một bộ đồng phục sơ mi trắng với quần âu đen, giữa cổ cài thêm cái nơ be bé, đi đôi dày da đen trông cậu vừa nghiêm túc lại vừa dễ thương. Ừm, bộ đồ này do chính tay anh chọn cho cậu, anh muốn ngày đầu tiên làm việc chính thức của cậu được in dấu kỉ niệm của cả anh. Hừm, không tồi, mắt thẩm mỹ của Jung HoSeok này quả là tuyệt đỉnh. Vật nhỏ hôm nay đi nhận việc làm chính thức sau một tuần làm thử. Ông họa sĩ ẻo lả kia "xí xí hứ hứ" một thời gian rồi cũng phải đồng ý để Jimin vào làm việc, bởi căn bản, cậu bé này tài nay xuất chúng, đã vậy còn khéo tay, chăm chỉ, rất đáng được nhận việc.

"Vâng...Em đã biết." Jimin nhảy tưng tưng tươi cười nói, trông cậu lúc này không khác gì con mèo nỏ, nhón nhón nhảy nhảy rất dễ thương, Hiếm khi nhìn thấy Jimin vui vẻ thế này, HoSeok thấy rất hài lòng, anh mỉm cười hạnh phúc xoa đầu vật nhỏ.

Hai người một lớn một bé, một tiêu soái một nhanh nhẹn bước lên chiếc xe sang trọng trước nhà đã mở cửa sẵn rồi rời đi đến bảo tàng nơi Jimin làm.

-------------------

"Bảo bối à, anh mệt..." Trong khi nhịp sống ngoài kia đang rôm rả chảy theo dòng thời gian, thì ở trong căn phòng ngủ ấm áp này có một thanh niên tên Kim Taehyung đang nằm trên giường làm nũng vợ.

"Em biết mà, vậy nên em nấu cháo rồi, anh ăn chút đi." JungKook vỗ vỗ xoa xoa cái má đang ửng đỏ lên vì nóng của Taehyung mà dịu dàng.

"Ách xì...Phải gọi là ông xã!" Taehyung hắt xì một cái muốn bay luôn mái ngói căn nhà rồi quay qua chỉnh đốn lại vợ. Cái gì mà anh? Anh anh cái gì?


"Được rồi ông xã, nghe lời em, dậy ăn chút cháo hành và uống thuốc giải nhiệt cho em, anh ốm vậy sao điều hành được cả công ty lẫn tập đoàn đây hả? Anh ốm vậy rồi ai kiếm tiền nuôi em?" JungKook thúc giục tên đang nhõng nhẽo trên giường, lớn đầu rồi mà tính như trẻ con.

"Nga~ Ông xã đã biết, bảo bối bón cháo cho ông xã đi." Taehyung nghe vợ gọi "ông xã" ngọt xớt thì hài lòng mỉm cười, khịt khịt mũi rồi lại giở trò đòi vợ bón cháo.

"Sao ông xã...Thôi được rồi, để em bón anh ăn." JungKook định mắng cho tên lưu manh này một trậ cho thỏa, nhưng nghĩ lại, dù sao ông xã cậu chũng đang bị ốm, cậu không nên nóng gắt, rất quá đáng nha.

Vậy là cậu múc từng thìa cháo, thổi thổi cho nguội rồi đưa lên miệng Taehyung, làm như mẹ trẻ dỗ con nít:

"Anh A nào! AAA" JungKook miệng chữ A, mắt chữ O dỗ ngọt Taehyung đang bĩu môi ở giường.

"AAA" Taehyung thấy vợ nhỏ như vậy thì thích thú, ngoan ngoãn nghe lời vợ, há miệng chữ A đón chào thìa cháo ấm ấm thơm thơm.

"Ngoan lắm!" JungKook bật cười, đưa tay xoa đầu Taehyung, ánh mắt rõ vẻ ôn nhu dịu dàng.

"Mama...Mama" Taehyung được đà theo vợ, bắt đầu giở trò con nít, dùng giọng nhão choẹt kêu mấy tiếng mama.

"Anh thôi đi được không... Anh 25 tuổi rồi đó...hahahha" Thấy Taehyung giở trò, JungKook bật cười khanh khách, ai như ông xã nhà cậu, ra ngoài thì điềm đạm lạnh lùng, khôn ngoan bá đạo không anh sánh bằng, về nhà thì lại à dua theo vợ chơi ba trò con nít, hầy, ai dám nghĩ chứ.

"Vậy...Bảo bối muốn anh làm người có kinh nghiệm hả?" Taehyung nghe vợ nói thì dừng ngay trò con bò, vươn người lên nheo mắt nhìn JungKook, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Tất nhiên là muốn chứ. Nhưng anh xã thế này bảo bối cũng không ngăn. Anh mau ăn hết chỗ cháo này đi cho chóng khỏe nha." JungKook mỉm cười, chồng cậu mà, sao cậu lại không muốn chứ? Dù tính cách anh có như thế nào đi nữa thì cậu vẫn chấp nhận, miễn anh vẫn cưng sủng yêu chiều bảo bối, cùng anh sống hạnh phúc như hiện tại là cậu toại nguyện.

"Măm măm..." Taehyung nghe lời, đem bát cháo măm măm ngon lành, chỉ mất vài phút, tô cháo thơm ngon đã trôi hết vào bụng anh.

"Aaa, ngon quá, no quá aaa" Taehyung ngồi trên giường uống nước xong xuôi thì làm vẻ biếng nhác, đưa tay xoa xoa cái bụng phẳng lì sáu múi kia, miệng láo một cái, mắt lim dim nhắm lại làm JungKook bật cười.

"Anh bớt kiểu đó lại đi, ốm xong chắc anh thành ông cụ non quá." JungKook gõ nhẹ cái trán cao kia, yêu thương hôn vào má anh một cái xem như phần thưởng nhỏ khi anh đã chịu ăn hết tô cháo kia. Chẳng khác gì em bé!

"Anh buồn ngủ bảo bối à." Cố giương đôi mắt lim dim ti hí vì buồn ngủ, Taehyung vẫn mặt dày làm nũng bảo bối.

"Chưa được, anh phải uống thuốc này đã." JungKook đưa bàn tay nắm vài viên thuốc lúc sáng bác sĩ vừa kê đơn đến trước mặt Taehyung, kèm theo cốc nước lọc đầy, tiếp tục nói:


"Ông xã à, anh uống thuốc rồi hẵng ngủ nhé."

"Ưm, anh buồn ngủ...bảo bối...anh buồn ngủ" Hai mắt Taehyung sắp nhắm tịt lại rồi.

"Uống thuốc đã nào. Anh đừng ngủ chứ, từ từ đã." Cậu kiên nhẫn vỗ vỗ vào tay anh, ánh mắt yêu thương như muốn đem mọi phút giây, khoảnh khắc dễ thương hiện tại đây lưu vào tâm trí mà bảo trọn suốt đời. Nhaaa, người đâu mà vừa đẹp trai

tiêu soái, vừa dễ thương vậy nè, cậu thật hạnh phúc khi có người chồng như Taehyung nha.

"Thuốc đắng...anh ngủ...ông xã...ôm vợ ngủ." Nói đến chữ cuối cùng, Taehyung ngã người ra giường, nhắm tịt mắt ngủ ngon lành, để mặc JungKook đang ngớ người ra cạnh góc giường.

"Ơ..." JungKook ngơ ra một lúc rồi mỉm cười, chút nữa dậy anh ấy uống sau cũng được. Đúng là căng da bụng chùng da mắt, lại còn đúng vào lúc bị ốm, may ra tuần này Taehyung đang được nghỉ phép để sắp xếp công việc giữa công ty và tập đoàn Kim thị theo lời cha Kim nói. Vậy mà chẳng may bị cảm cúm từ hôm qua, chồng cậu cũng có lúc yếu đuối lắm nhé, phải chụp lại làm nền điện thoại mới được nha.

"Tách...tách tách..." Há há há, Taehyung à, anh cẩn thận đấy, sau này anh mà mặt dày dọa hôn hay làm gì cậu thì đã có thứ để dọa rồi. JungKook lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình thật quyền lực. Muahahahahaha... Ặc ặc, sặc mất rồi.

Chụp choẹt xong xuôi, JungKook tắt đèn phòng, kéo rèm cửa lại che đi ánh sáng chói ngoài trời, quay lại nằm lên giường êm, nằm ngay ngắn bên canh Taehyung, lấy tay anh đặt lên eo nhỏ của mình, tay kia của cậu vòng qua eo săn chắc của anh, đầu nhỏ chui sâu vào lồng ngực phập phồng theo nhịp thở đều đều của Taehyung rồi cùng anh chìm vào giấc ngủ.

------

"Em thích phong cảnh ở đây chứ, JunHanie?" BoGum và JunHa đi cạnh nhau trong rừng hoa phía công viên, phong cảnh ở đây vừa thoáng mát vừa sắc màu, tạo cho con người cảm giác thoải mái thư giãn, hai người chọn đây làm nơi dạo sáng quả là đúng đắn.

"Hồi bé anh hay đưa em đến đây chơi, nhưng em chưa ngắm kĩ nơi này...vì..."

"Vì em đang bận chơi cầu trượt với xích đu chứ gì. Hahaha" BoGum nhìn JunHa liến thoắng, ánh mắt anh chứa đầy ôn nhu sủng nịnh. Bảo bối này anh cưng từ thời còn bé tí, sao anh không hiểu chứ.

"Hứ! Anh BoGum toàn nghĩ xấu cho em, lúc đó tuổi em còn bé, mà con nít ai chả thích chơi đùa, hứ hứ.." JunHa hứ hứ một lúc, lại thao thao bất tuyệt chứ không còn e ngại khó nói như lần gọi điện cho anh. Cô đã được khai thông tâm trí rồi nha.

"Haha, anh sai rồi, anh xin lỗi...haha" BoGum nhìn hai cái má căng tròn với đôi môi đỏ đang chu chu lên tức giận thì bật cười ha hả, sao mà đáng yêu vậy trời.

"Anh còn cười, hứ!" JunHa quay mặt sang chỗ khác, vòng tay trước ngực rồi bước nhanh hơn anh về phía trước, tỏ ra vẻ giận dỗi, JunHa là đang giận nha, đang giận đấy, xin nhắc lại là đang giận đó nhaaaa.

"JunHa à..." BoGum lập tức bụm miệng nén cười, nhìn JunHa chạy đi trước.

"Không thèm nói chuyện với anh nữa." JunHa đi vẫn đi, giận vẫn giận nhưng miệng vẫn nói.


Đi một lúc, BoGum và JunHa vẫn giữ khoảng cách đó, người đi trước người theo sau, không ai nói gì.

"JunHanie à!" BoGum lên tiếng gọi bóng dáng người anh thương đang đi phía trước, chờ đợi câu trả lời.

"..." Không một tiếng trả lời.

"JunHanie~" Lại gọi.

"..." Im lặng.

"JunHa của anh à..." BoGum gọi tiếng cuối cùng, bóng người phía trước bỗng khựng lại, trân ra một chỗ như chưa nghe rõ mà vẫn không thèm trả lời anh.

"JunHanie của anh à..." Vẫn là câu gọi đó, nhưng không ai trả lời...

Anh bước nhanh lên phía cô, từ đằng sau, BoGum đưa vòng tay săn chắc qua eo nhỏ của JunHa, để cô tựa lưng vào lòng vững chãi của mình, anh đặt cằm lên vai cô, yêu chiều nói:

"JunHanie, anh xin lỗi." BoGum sau khi lấy hết can đảm để ôm JunHa vào lòng thì anh nhắm mắt lại, nói với JunHa lời xin lỗi.

JunHa cứng người lại, chưa một ai ôm cô bé ở tư thế như này và chầm chặt như vậy ngoài bố mẹ. Vậy mà anh BoGum...

"Cho anh ôm em...thêm một chút nữa." BoGum nước mắt lưng tròng. Anh sợ, sợ sau khi cô rời khỏi vòng tay này của anh, cô sẽ chạy về phía trước, sẽ chạy thật nhanh, thật nhanh để trốn tránh tình cảm của anh như lúc trước. Anh sợ, sợ sau khi vòng tay này của anh nới lỏng, JunHa sẽ không còn cần anh che chở, cô sẽ không chấp nhận thứ tình cảm này của anh rồi cũng bỏ đi như lần trước. Anh sợ...rất sợ mất đi cô bé anh yêu thương này.

JunHa đứng yên, cơ thể dần tự nhiên trở lại, cô khẽ thở dài rồi nhắm mắt lại, hưởng thụ vòng tay săn chắc và bờ ngực ấm áp này của BoGum. Thì ra đây là cảm giác khi yêu sao? Thật lãng mạn nha...
BoGum? Anh ấy đang khóc? JunHa tự hỏi khi cảm nhận được từng giọt nước mắt rơi xuống bờ vai cô, cô ngạc nhiên quay người lại, nhìn chằm chằm vào BoGum. Đúng là anh ấy đang khóc. Giọt nước mắt nóng hổi lăn theo đôi má kia mà rơi xuống đều đều, không có ý định sẽ ngưng lại.
JunHa hoảng sợ, tại sao anh ấy lại khóc? Vì cô giận sao? Hay vì cô quá đáng?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện