Hú hú chap mới của mọi người đây, có ai còn thức đọc truyện giờ này không nèee? Cho tui xin miếng cmt cho xôm coi :,>
————————
"Bây giờ, đến lượt anh." Câu nói từ miệng Hoseok vừa dứt, Jimin lập tức ngất xỉu.
"Vật nhỏ, ai cho phép em..." Hoseok vừa tức vừa buồn cười. Dù sao thì tâm lí em ấy từ bé không được vững, anh làm cũng có phần mạnh bạo nên không thể trách cậu được.
Nghĩ lại lắc đầu, Hoseok bế Jimin mềm nhũn mang vào phòng tắm cọ rửa cho cậu thật sạch sẽ, đem chăn ga thay hết đi, ôm tiểu vật nhỏ đang được bọc trong tấm khăn bông mềm mềm êm êm lên giường. Đặt đầu nhỏ kề vào vai mình, anh vòng tay qua eo ôm trọn cậu vào lòng rồi đánh một giấc ngon lành.
Khi ánh nắng mai vừa len lói qua rèm cửa luồn vào phòng ngủ, theo thói quen, Jimin cọ cọ cơ thể bỗng thấy nhột đến lạ. Cậu mở mắt nhìn xuống dưới, ngoài tấm chăn mềm ơi là mềm, dày ơi là dày ra thì toàn thân cậu chẳng có lấy một tấm vải che chắn. Da mặt Jimin bỗng nhiên như bành trướng đến sắp nổ tung, chưa kịp nghĩ gì thì cậu cảm thấy đang có vật nặng vắt qua eo, đưa mắt nhìn mới thấy một cánh tay rắn rỏi đang ôm trọn lấy cậu, kéo sát cậu vào.. vào bờ ngực săn chắc trước mắt. Park Jimin hiện tại tim đập chẳng buồn theo nhịp, đôi mắt sớm đỏ ửng và đôi tai điểm hồng hồng, theo phản xạ, cậu cúi gập đầu xuống, nhắm tịt mắt lại vì quá xấu hổ. Cái cúi đầu vì quá hậu đậu nên đập mạnh vào ngực Hoseok làm anh bật cười.
"Em ngại cái gì?"
Jimin giật thót mình ngước mắt nhìn lên, tầng sương che phủ mắt cậu sớm tan đi, cậu vẫn không dám nhìn thẳng anh, lại cúi đầu.
"Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, em còn ngại?" Hoseok yêu nghiệt búng nhẹ vào mũi cậu, mỉm cười.
"Em...anh..tối qua.." Giọng Jimin ngắt quãng mang theo chút mệt mỏi.
"Em nợ tôi một lần. Thanh toán sau." Hoseok đắp thêm chăn cho cậu, ủ cậu thành cục bông trắng trắng thơm thơm, nhìn vào rất muốn ôm lấy mà nhào nặn.
"Còn buồn ngủ nữa không?" Hoseok ân cần hỏi cậu, bàn tay thon dài vuốt ve nhẹ nhàng trên mái tóc tơ mềm mại. Jimin lắc lắc đầu, mắt vẫn nhắm tịt, uỷ khuất nhỏ giọng lí nhí:
"Đồ..đồ của em.."
"Không được mặc." Giọng anh kiên định làm cậu có chút sốt sắng. Không mặc đồ? Không mặc đồ? Lỡ như anh ba bực quá rồi qua đón mà thấy mấy cảnh này thì cậu chỉ có đường cạp đất ăn qua ngày thôi. Đến lúc đó, chắc là 10 anh Hoseok cũng không cứu nổi cậu.
"Em lo lắng cái gì?" Nhìn ra biểu tình trên gương mặt kia, anh bật cười hỏi.
"Lỡ..lỡ như..anh Taehyung đến..."
"Không có chuyện đó đâu. Nếu hắn đến, tôi đấm bay hắn cho em. Không cho phép ai mang em đi khỏi tôi trừ khi tôi muốn." Hoseok ôm cậu vào lòng, tông giọng trầm trầm mà nói. Jimin nghe thấy giọng nói này, không hiểu sao trong lòng bỗng thấy an ổn, cậu dụi đầu vào ngực anh, nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm toả ra từ anh đang bao lấy thân thể cậu.
"Vật nhỏ, em thật làm tôi muốn phát điên." Hoseok bị cọ tới cọ lui ở ngực, mắt lại hằn lên tơ máu, cố gắng tiếp tục kiềm chế bản thân mãi mới có thể bình tĩnh lại. Còn không thì chắc anh đã đè vật nhỏ này ra mà thịt thêm lần nữa mất.
———
"Ách xì..." Tiếng hắt xì như hổ gầm của Taehyung vang lên trong phòng ngủ làm JungKook đang ngủ ngon lành thì giật mình.
"Anh sao vậy?" Cậu lo lắng hỏi, có khi nào anh bị cảm rồi không?
"Anh không sao, đánh thức em rồi." Taehyung ôm chặt cậu vào lòng, nhỏ giọng nói. Vì hôm nay là cuối tuần nên hai người đều ở nhà, hiện tại cũng gần 8 giờ sáng.
"Em tỉnh từ lúc nãy nhưng lại thiếp đi chút nữa. Vậy bây giờ em dậy làm đồ ăn sáng, chút nữa ngủ dậy anh ăn nha?" JungKook mỉm cười nhìn anh.
"Không được, anh làm. Em ngủ thêm chút nữa đi." Taehyung bỗng bật dậy rồi đẩy cậu nằm xuống giường, đắp chăn cho cậu thật kĩ càng và chuẩn bị đi ra ngoài.
"Hay là mình cùng làm đi." Cậu kéo tay anh lại, nói.
"Cũng được." Taehyung kéo cậu dậy, cùng nhau vào vệ sinh cá nhân và chuẩn bị đi vào nấu bữa sáng.
Trong gian bếp ấm cúng, một người tạo kem một người nhồi bánh bột mì, cả hai đều vui vẻ cười đùa cùng nhau trông rất hạnh phúc.
"Em nhìn này." Trên mặt Taehyung là bốn đường bột trắng tinh ở hai bên má, nhìn như người rừng.
"Anh có thôi đi không." JungKook bật cười bất lực.
Sau khi nhào bột xong xuôi, anh nấu mì, một gói mì và nước đong như công thức của cậu.
"Anh làm theo công thức của em. Không đậy nắp khi đang nấu mì." Taehyung mỉm cười nhìn cậu, ra vẻ tự hào.
Nhưng một lát sau, cậu lại đứng cạnh anh rồi đậy nắp lại, anh ngạc nhiên hỏi lí do tại sao thì cậu cười cười rồi trả lời:
"Kệ đi. Em hay đậy nắp khi mì sắp chín."
Taehyung bất lực trước câu nói này, lập