"Đoàng đoàng đoàng!"
Tại vị trí nghỉ ngơi cũ không một bóng người, chỉ có một cái xác nằm cách chỗ bọn họ tập trung tầm 15 mét.
Taehyung không còn tâm trạng quan sát thi thể người nọ, hắn nhíu mày nhìn xung quanh các bụi rậm nhưng không thể nào tìm thấy Jungkook ở đâu.
Đột nhiên, Taehyung nghe có tiếng bước chân đang tiến đến chỗ mình từ phía sau, tiếng lá khô loạt xoạt vang lên rất khẽ truyền vào tai.
Taehyung hít vào một hơi, hai bàn tay nắm chặt. Hắn xoay phắt người lại, vừa vặn chạm mắt với người kia.
Jungkook đứng đối diện Taehyung, không biểu cảm gì trước bộ dáng trăm nghìn câu hỏi của Taehyung đối với mình. Taehyung vội bước lại gần Jungkook sốt ruột hỏi: "Cậu đã đi đâu vậy?"
Chưa đợi Jungkook trả lời, Taehyung đột nhiên kéo tay cậu ngồi xuống sau lớp bụi rậm gần đó.
Số 23 và 11 đã quay lại.
Taehyung khẽ dùng ngón tay rẽ mấy phiến lá, chừa khe hở đủ để quan sát tình hình. Không ngoài dự đoán, hai người kia vừa về đến liền hoang mang nhìn xác người nằm ngửa ở gần đó.
Số 27 chính là người bị ám sát.
Taehyung trầm mặc nhìn thi thể, trong đầu hắn lập tức dấy lên một thắc mắc.
Số 15 đâu?
Taehyung quay sang định hỏi Jungkook, lại thấy cậu ấy cứ nhìn chằm chằm xuống dưới. Taehyung cũng theo quán tính cúi xuống, phát hiện bản thân đang nắm chặt cổ tay Jungkook nãy giờ không buông. Có lẽ do trước đó vội quá, hắn chỉ kịp cầm tay kéo cậu ngồi xuống lẩn trốn. Trong lúc tập trung suy nghĩ thì quên mất còn chưa buông tay người ta ra. Jungkook cũng không lên tiếng nhắc hắn, chỉ nhìn chằm chằm tay hai người.
Taehyung lúng túng gỡ tay ra. Có vẻ do dùng lực nắm khá mạnh nên cổ tay Jungkook đã hằn lên dấu đỏ nhàn nhạt. Taehyung thấy vậy lập tức cảm thấy áy náy, miệng làm khẩu hình "Xin lỗi nha" với cậu, Jungkook chỉ lắc đầu ra chiều không sao.
Khi Taehyung quay đầu lại, chỉ vài giây sau đó, ở phía đối diện đã xuất hiện một người đang gấp gáp chạy đến từ phía xa. Chính là số 15.
Tuy rằng đã nghe thấy thông báo trước đó nhưng đến khi trực tiếp thấy cái xác, anh ta vẫn không khỏi bất ngờ nhìn tình cảnh trước mặt.
Số 23 bây giờ mới nhớ đến sự biến mất của số 15, thấy người đến liền hỏi ngay: "Tôi tưởng anh ở lại với số 27?"
Số 15 thở ra mấy hơi mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Tôi đi tìm nước, ra tận con suối bên kia nhưng chưa kịp làm gì thì đã nghe tiếng súng và thông báo của NPC rồi. Tôi lập tức chạy về đây, chỗ đó hơi xa nên bây giờ mới trở lại."
Quả thật, số 15 một tay xách vali, một tay cầm bình nước rỗng, cả người còn đang thở hồng hộc giống như đã chạy nhanh đến hụt hơi để về đến nơi. Taehyung thầm nghĩ, với tình hình vắng người lúc đó, thật sự không ai có thể chứng minh liệu số 15 có thật sự đi lấy nước hay không.
Có điều, số 23 nghe số 15 nói xong, thái độ càng chuyển sang hoảng hốt hơn: "Nếu anh nói như vậy... không phải anh, không phải tôi hay số 11... thì ai là người phát hiện ra cái xác này?"
Taehyung trong phút chốc quên mất vấn đề này. Thông báo của NPC chỉ vang lên khi có người đầu tiên trông thấy xác chết sau sát thủ. Lúc Taehyung chạy về, số 11 và 23 vẫn còn hoang mang đứng đó chưa di chuyển, số 15 thì lại đi hứng nước. Người duy nhất còn ở đó là Jungkook. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán khả năng cao cậu ấy chính là người phát hiện ra cái xác.
Khi số 7 bị ám sát, Jungkook ở phòng khách cùng với Taehyung, ngày thứ hai cậu lại là người phát hiện xác số 27. Kết hợp với việc ngày đầu tiên Taehyung đã soi Jungkook nhưng tấm thẻ của hắn không rung lên, xác suất cậu ấy thuộc phe ám sát lại càng thấp. Nghĩ đến đó, Taehyung hoàn toàn chắc chắn rằng Jungkook thuộc phe mục tiêu, chỉ là không biết cậu ấy giữ vai gì.
Tuy rằng hắn vẫn có chút khó hiểu việc Jungkook rời khỏi chỗ ẩn nấp ban đầu. Lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Liệu cậu ấy có bị sát thủ phát hiện không?
Hay có khi nào... Jungkook đã thấy được mặt của tên sát thủ?
Tuy nhiên, vấn đề cấp bách hiện tại chính là liệu ba người kia có phát giác việc có người theo dõi mình từ nãy đến giờ hay không. Nếu Taehyung và Jungkook bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị đưa vào diện tình nghi ngay lập tức.
Số 11 nghe số 23 nói vậy cũng lập tức trợn to mắt, "Đúng rồi, không ai thấy xác chết thì làm sao NPC thông báo được?"
Ba người ngay lập tức dáo dác nhìn quanh quan sát. Taehyung trước đó đã chuẩn bị tinh thần, nhanh chóng buông tay, nhẹ nhàng hết sức có thể dịch người sát vào bên cạnh Jungkook để thu gọn diện tích tránh bị nhìn thấy. Khoảng cách hiện tại gần đến nỗi tay và đùi của hai người cũng dính sát nhau. Mặt Taehyung hướng về phía đầu Jungkook, hắn hít thở khẽ đến mức những mảnh tóc trên đỉnh đầu Jungkook không hề lay động dù chỉ là một chút. Mặt Taehyung hơi co lại vì nghẹn thở, cả cơ ở bắp đùi bắt đầu cứng lại vì tê.
Jungkook