Editor: demcodon
Sau khi cúp điện thoại, Thạch Khải chào tạm biệt với Diệp Văn, vội vàng chạy đến bệnh viện.
"Tình hình thế nào?"
Hứa Ninh đang ngồi cạnh giường bệnh trò chuyện với Chu Tử Uyên, nhìn thấy Thạch Khải đến thì ân cần chào hỏi: "Em đến rồi à?"
"Tình hình thế nào?" Thạch Khải hỏi lại một lần nữa, sốt sắng nhìn về phía Chu Tử Uyên.
Hứa Ninh hơi ghen tỵ, nể tình nhìn thấy Chu Tử Uyên đã bị tàn phế một nửa.
Cậu quyết định mắt nhắt mắt mở nói: "Chân phải bó thạch cao, cần yên tĩnh diều dưỡng trong bốn tháng.
Những bộ phận khác không sao, chỉ bị thương nhẹ và chút xây xát da."
Vậy thì không sao.
Thạch Khải đã yên tâm, biết lời nhắc nhở của mình có hiệu quả.
Phải biết rằng, khi cô nhìn thấy trong video thì hai chân của Chu Tử Uyên đều phải bó thạch cao, bị gãy xương mấy chỗ, cả người bị băng bó giống như xác ướp.
Dáng vẻ lúc này của Chu Tử Uyên trông rất thảm.
Nhưng so sánh với tình hình trong video thì hoàn toàn có thể xem như may mắn thoát nạn.
Mặc dù mỗi lần mở miệng hút không khí thì bụng đều đau từng cơn.
Nhưng điều này hoàn toàn không ngăn được Chu Tử Uyên quyết tâm nói chuyện!
"Thằng cháu đó tính tình quá tệ, một chút cũng không chịu thua! Cậu ta thấy đua xe sắp thua lại tông vào xe tớ từ phía sau." Chu Tử Uyên đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng vẫn cứ đắc ý nói: "Cũng may là mạng của ông đây lớn, trước khi thi đấu đã cố ý chọn một nơi bằng phẳng làm địa điểm đua!"
"Nói đến đây đều phải cám ơn cô Thạch.
Trước đó đã đặc biệt tính cho tôi một quẻ, nhắc nhở tôi mùng 6 kỵ đi ra ngoài, kỵ lên núi.
Nếu như rơi xuống từ trên núi thì ông đây đã mất nửa mạng rồi."
"Vốn dĩ tôi còn nghĩ lớn lên dưới cờ đỏ, không thể tin mê tín dị đoan, không khoa học.
Nhưng nhớ đến câu thà rằng tin là có, không thể không tin.
Nên tôi đã kiên trì muốn đổi nơi đua xe, không đổi thì không thể đua."
"Sau đó xảy ra chuyện được đưa đến bệnh viện.
Khi tôi tỉnh lại và nhớ lại chuyện đã xảy ra, má ơi, cũng may là nghe lời cô Thạch nói.
Nếu không gãy không phải chỉ một chân, mà là cả người!"
Chu Tử Uyên cảm thấy may mắn, cả người rất hưng phấn, nói chuyện liên miên.
Nói đến chỗ xảy ra tai nạn trên mặt hắn lộ ra một tia nghĩ mà sợ, dường như trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hứa Ninh lần đầu tiên nghe nói về điều này, ngạc nhiên nhìn về phía Thạch Khải: "Em -