Vào ngày thứ ba Chu Tử Uyên nằm viện, vết thương đã khá hơn một chút.
Hắn yên tĩnh nằm trên giường bệnh, mặt lặng như nước, ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hứa Ninh nhìn kỹ sắc mặt của bạn thân, vội ho một tiếng an ủi: "Bác trai không thể chạy đến có thể đang bận việc gấp."
Chu Tử Uyên nhếch miệng lên mỉa mai: "Đang bận việc gấp, bận đi giải cứu thế giới à? Cho nên tớ nằm viện ba ngày, ông ấy cũng không dành thời gian đến thăm tớ."
Hứa Ninh im lặng, hiện tại nói cái gì cũng sai, tốt hơn không nên nói.
Bỗng nhiên, Chu Tử Uyên nhớ đến cái gì sáng mắt lên: "Cậu gọi cô Thạch đến đây đi."
Hứa Ninh nhíu mày: "Cậu cũng không phải nghĩ như vậy chứ?"
Ánh mắt của Chu Tử Uyên lập loè, rõ ràng hơi động: "Tớ rất muốn biết mấy ngày nay ông già rốt cuộc đang bận cái gì."
Hứa Ninh nghiêm túc nói: "Cậu phải tin tưởng khoa học.
Chuyện xem bói như vậy không đáng tin."
"Nếu như cô ấy bói trúng một lần, tớ sẵn sàng tin tưởng cô ấy có thể bói trúng lần thứ hai." Chu Tử Uyên trịnh trọng nói.
Hứa Ninh nhìn trời: "Nhìn cậu lỗ mãng như vậy ai cũng biết cậu sớm muộn gì có họa sát thân."
"Đúng lúc xảy ra vào mùng 6? Cô ấy nói với tớ đừng ra ngoài ngày đó?" Chu Tử Uyên nghi ngờ.
"Có lẽ là mèo mù gặp chuột chết." Hứa Ninh kiên quyết không tin.
Vì chứng minh cậu đúng, cậu hỏi: "A Khải có nói ngày mùng 6 đó cậu nhất định không thể ra ngoài sao? Hay là chỉ đề nghị cậu đừng đi ra ngoài?"
"Cô ấy nói chính là cố gắng đừng ra ngoài thì phải." Chu Tử Uyên hơi chần chờ, hắn không nhớ rõ.
"Cậu xem đi." Trong mắt Hứa Ninh lộ ra hiểu rõ.
Chu Tử Uyên bị tức đến bật cười: "Nhưng cô ấy cũng đã thừa nhận nói mình có học được kỹ năng xem bói.
Đồng thời đặc biệt từ chức định tự mình làm.
Thế nào? Cậu không tin những lời cô ấy nói?"
"Tớ đoán em ấy thiếu tiền, rơi vào đường cùng mới dự định đi đường vòng." Nói đến đây, Hứa Ninh không khỏi lo lắng sốt ruột: "Hai ngày nay tớ có thăm dò qua ý của em ấy, hỏi em ấy có phải cần dùng tiền gấp hay không, chứng tỏ tớ có thể cho em ấy mượn.
Nhưng em ấy dường như không muốn nói chuyện này với tớ, không phải nói với tớ không cần."
Vẻ mặt của Chu Tử Uyên thật không thể dùng lời diễn tả được.
Dù không thể là sự thật thì không cần sao?
Nhưng Hứa Ninh hiển nhiên không cho là như vậy.
Cậu tin rằng: "A Khải nhất định là bởi vì cảm thấy tớ không đáng tin cậy nên mới không chịu nói mọi chuyện với tớ."
Chu Tử Uyên liếm đôi môi khô khốc của mình và hỏi: "Cậu định làm gì? Chia tay hả?"
Hứa Ninh sửng