Editor: demcodon
Chu Tử Uyên ngây người. Hắn đang đấu giá với người ta, Thạch Khải không thương lượng với hắn đã trực tiếp tuyên bố từ bỏ đấu giá, có thể gọi là tự chủ trương.
Hiển nhiên, cách làm của cô không quá thích hợp. Hắn nháy mắt ra hiệu với Hứa Ninh, ý là dạy bảo lại.
Hứa Ninh ho nhẹ hai tiếng ra giữ gìn lẽ phải: "Tớ cảm thấy cô ấy nói có lý."
Chu Tử Uyên bị nghẹn nói không ra lời. Ba của hắn và ba của Hứa Ninh là bạn thân tri kỉ, hai người chơi chung từ nhỏ, cảm tình rất tốt. Trăm triệu không nghĩ tới, thì ra Hứa Ninh có giới tính khác và không có tình người.
"Thần tiên cũng khó chui vào ngọc. Giá nguyên liệu đã tăng gấp đôi, mua lại nguy hiểm quá lớn, không đáng." Thạch Khải mở miệng khuyên nhủ.
Lỡ như không khuyên nổi.... vậy thì mặc kệ. Xem hắn ngu ngốc dùng giá cao mua lại nguyên liệu. Sau đó cắt ra bỏ.
Chu Tử Uyên đặc biệt muốn nói: hắn tình nguyện! Coi như cắt ra giá của phỉ thúy và nguyên thạch bằng nhau thì hắn cũng vui vẻ!
Hứa Ninh bình tĩnh nhắc nhở: "Đừng bị cảm xúc tức giận dẫn dắt. Cậu suy nghĩ lại xem, đổi thành bình thường cậu sẽ bỏ 2 triệu mua cục nguyên thạch này không?"
Đương nhiên sẽ không, hắn cũng không phải tên ngốc. Chu Tử Uyên theo bản năng mà nghĩ. Chờ phản ứng lại, hắn vội vã tự nói với mình: cãi nhau với người một câu, Phật tranh một nén nhang. Thời kỳ không bình thường, rất chiến lược.
Đối phương nhìn bọn họ lại nói không theo lập tức lo lắng, cố ý khiêu khích nói: "Sao không nâng giá nữa? Biết sợ hả?"
Thạch Khải cười trả lời lại: "Sau khi nâng giá cao, cậu căn bản không có ý định muốn mua. Sở dĩ tiếp tục đấu giá là vì muốn lên giá ào ào để quấy rối. Đã như vậy, cục nguyên liệu này nhường cho cậu cũng không sao. Cũng không biết trong túi cậu có nhiều tiền như vậy để trả hay không."
Đối phương vốn dĩ có thể nhường cục đá này cho Chu Tử Uyên không cướp với hắn, hoặc là trong lúc đấu giá đúng lúc bứt ra. Nhưng đối phương không có làm như thế. Cho nên mặc kệ có kết quả gì đều là gã tự tìm.
Người kia sắc mặt lúc trắng lúc xanh, dường như bị nói trúng tâm sự.
Chu Tử Uyên cũng không ngu ngốc, lập tức tỉnh ngộ lại. Nếu như thật sự dùng giá cao mua lại không phải bị vả mặt bốp bốp bốp mà bị người xem là ngu ngốc.
Hắn phụ họa nói: "Đúng vậy, tôi không mua, nguyên liệu này nhường cho cậu đó."
Vương Nhị cười cứng ngắc. Gã là người bán, đương nhiên là đấu giá càng cao càng hài lòng. Cho nên một chút không ngại chờ thêm một chút. Bây giờ mắt thấy một bên rút khỏi đấu giá, một bên tranh giá thành công có khả năng không trả nổi tiền vội vã gõ búa: "Cục nguyên thạch này là của ngài, mời ngài thanh toán với nhân viên."
Người kia xanh mặt khẽ cắn răng, thanh toán tiền: "Làm phiền ông chủ Vương sắp xếp, tôi muốn cắt nguyên thạch ra bây giờ."
Lỡ như ra liêu thật thì sao?
Sắc mặt Vương Nhị hơi nguôi, sảng khoái đồng ý.
Hứa Ninh hỏi dò: "Đi xem không?"
Chu Tử Uyên im lặng không lên tiếng, hắn cảm thấy bạn thân không phải đang hỏi hắn.
"Đi chứ." Thạch Khải cười. Cô rất muốn nhìn xem sau khi cắt ra phát hiện nguyên liệu toàn bỏ đi thì đối phương có vẻ mặt gì. Nếu không phải đối phương theo sát không nghỉ, muốn lừa Chu Tử Uyên thêm chút tiền cũng sẽ không làm cho bản thân không thoát thân được.
Chu Tử Uyên trịnh trọng nói: "Lỡ như cắt ra liêu thật thì chúng ta cũng nên đi nhanh một chút, giả vờ không nhìn thấy."
Hứa Ninh cười nói: "Một cục nguyên thạch mà thôi, ra thịt hay không cũng không đáng kể."
Thạch Khải thì lại cười đến ung dung thích ý: "Đi xem một cái sẽ biết."
Cô đã tận mắt nhìn thấy cảnh buồn khổ của đối phương ở trong video trước.
- -- ---
Trước khi thao tác, người thợ đặc biệt hỏi lại: "Cắt như thế nào?"
Người kia khẽ cắn răng: "Trực tiếp cắt từ giữa ra."
Hứa Ninh hơi nhíu mày: "Đây là cách trực tiếp nhất có thể nhìn ra trong cục đá rốt cuộc có thịt hay không. Hắn cũng không phải cái gì cũng không hiểu."
Chu Tử Uyên hừ nhẹ: "Đúng vậy, vừa nhìn chính là tay già đời lợi dụng sơ hở. Cướp nguyên liệu người khác vừa ý cũng không chê thiếu đạo đức."
Tâm trạng Thạch Khải hơi ngưng lại, tự lẩm bẩm: "Chuyện cướp cơ duyên người không làm được sao?"
Sau khi có được chỉ thị người thợ dựa theo trực tiếp chia cục đá làm hai nửa.
"Ra thịt! Cắt trướng!" Người kia kích động lớn tiếng ồn ào, giống như lập tức có thể móc ra một miếng phỉ thủy to tốt nhất từ trong cục đá.
Kỳ thật chỉ là trướng nhỏ.
"Nhìn qua không phải một mảnh trắng xóa sao?" Thạch Khải tò mò hỏi dò.
Mặc dù từng nhìn thấy ở trong đầu. Nhưng cô kỳ thực cũng không hiểu tại sao.
Hứa Ninh ân cần giải thích: "Hẳn là ra màu trắng phỉ thúy. Mặc dù nhìn qua rất giống màu vỏ, nhưng mà giống đồ vật. Bất quá sờ lên xúc cảm khác nhau."
Chẳng trách. Ngay sau đó Thạch Khải mỉm cười, không biết được là hạnh hay bất hạnh. Chỗ đối phương vừa chỉ vừa vặn chỉ trúng nơi duy nhất có thịt trong nguyên thạch.
Điều này cho đối phương một loại ảo giác nguyên thạch tràn đầy thịt, phẩm chất rất tốt.
Quả nhiên, quần chúng vây xem có người báo giá hy vọng mua cục đá tiếp tục cắt xuống.
Người kia hăng hái từ chối tất cả, lớn tiếng nói cho tất cả mọi người: "Tôi muốn tiếp tục cắt xuống."
Chu Tử Uyên chắc lưỡi: nếu như hắn kiên trì đấu giá thì bây giờ người đứng ở đó sẽ là hắn. Nhưng hắn cũng không trách Thạch khải.
Bây giờ quay đầu nghĩ lại lúc đó giống như đi theo ma, một lòng muốn lấy cục đá cho đối phương đẹp mặt nên mất đi lý trí. Trong lòng hắn rõ ràng, mặc kệ quyết định gì đều không nên trong lúc mất đi lý trí đưa ra quyết định. Bất luận kết quả tốt hay xấu.
- -- ---
Cắt đá vẫn tiếp tục. Người thợ dùng nước rửa qua mặt cắt, cẩn thận mài vỏ, mài từng chút một rất tinh tế.
Nhưng mà, tất cả những thứ này đều không ngăn cản được phỉ thúy biến mất. Rất nhanh, một lớp thịt mỏng manh bị mài hết,