Editor: demcodon
Thạch Khải vừa đi vừa thở dài: "Dị năng đến một cách không thể hiểu được, cũng không biết có thể đột nhiên biến mất hay không. Vốn định thừa dịp có dị năng kiếm một số tiền. Bây giờ xem ra hay là thôi đi."
Mọi người đi trên đường vội vã. Thạch Khải chìm đắm ở trong suy nghĩ, chưa kịp tránh ra trong nháy mắt đã đụng phải người.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện video, một phụ nữ trung niên đi rất gấp, ở khúc quanh đột nhiên bị xe đụng bay. Trong nháy mắt, bối cảnh trong video biến thành màu đỏ.
"..." Thạch Khải chắc lưỡi. Chẳng những bị người đâm, còn bị bắt quan sát video điện ảnh khủng bố.
Người đâm vào cô chậm rãi đứng dậy, không nhịn được xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi có việc gấp nên đi nhanh một chút. Không đâm cô bị thương chứ?"
Thạch Khải tùy tiện thoáng nhìn, phát hiện người này chính là người phụ nữ trung niên trong video. Khuôn mặt bảo dưỡng không tệ, nhìn qua rất trẻ trung. Trên người mặc quần áo cũng là hàng hiệu, vừa nhìn thì biết không giàu sang thì cũng cao quý.
Quan trọng nhất chính là được nuôi dạy rất tốt, biết đụng vào người xin lỗi, mà không phải phản ứng quá mức đến trách cô đi đường không có mắt.
Thạch Khải xua xua: "Không có gì. Bà cẩn thận một chút, lúc quẹo cua đừng đi quá nhanh dễ bị xe đâm."
Người phụ nữ nhíu mày lại, rất không thích. Bà rất nghiêm túc xin lỗi nhưng đối phương tại sao lại tùy tiện nguyền rủa người khác như vậy? Nhưng dù sao bà có lỗi trước nên nhịn. Vì thế miễn cưỡng cười cười: "Không có việc gì, tôi đi trước."
Thạch Khải nhìn theo người phụ nữ rời đi thấp giọng nói: "Hy vọng bà ta sẽ nhớ rõ lời nhắc nhở của mình."
* * *
Sắc mặt phụ nữ trung niên không tốt lắm. Nếu như trước đây, đối phương tùy tiện nói câu lúc quẹo cua đừng đi quá nhanh dễ bị xe đâm thì bà sẽ không suy nghĩ nhiều. Chỉ có thể coi như nhắc nhở, sau đó cười nói tạm biệt với người ta.
Nhưng gần đây những chuyện xảy ra trên người bà thật sự là dọa cho bà sợ rồi, luôn cảm thấy câu nói kia đang nguyền rủa bà.
Phụ nữ trung niên tên là Diệp Văn, chồng là người kinh doanh, trong nhà rất giàu. Trong lúc rãnh rỗi nhàm chán, bản thân bà cũng mở một cửa hàng giết thời gian.
Gần đây không biết là có thứ gì không sạch sẽ quấn quanh người, hay có kẻ hèn hạ quấy phá nên đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái.
Đi trên đường, chậu hoa bỗng nhiên rớt xuống. May mắn lúc đó có bạn ở bên cạnh đẩy bà một cái mới có thể kịp thời né tránh.
Lúc lái xe quẹo cua muốn giảm tốc độ thì đột nhiên phát hiện phanh lại hỏng. Cũng may bà vẫn luôn lái xe với tốc độ thấp, chỉ bị chút vết thương nhẹ.
Chiếc đèn chùm rơi xuống chân bà, bị người khóa dưới tầm hầm thiếu chút nữa không ra được. Những chuyện tương tự nhiều không kể xiết.
Một người bạn giới thiệu cho bà một thầy bói, có người nói rất giỏi.
Giờ phút này, bà chỉ đặc biệt muốn chạy đi gặp thầy, muốn hỏi rõ ràng tại sao gần đây lại xui xẻo như vậy? Rốt cuộc là thảm họa từ con người, hay là có vật bẩn thỉu quấn quanh người?
Bởi vì thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ nên bà không dám lái xe nữa, chỉ dám đi bộ. Ai biết đi trên đường cũng có thể đụng vào người. Nghe xong người qua đường nói Diệp Văn bỗng nhiên cảm thấy rất bất an, không khỏi thả chậm lại bước chân.
Lúc đi tới cua quẹo, bà càng không nhịn được nhìn xung quanh. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn lập tức dọa cho sợ. Thật sự có một chiếc xe hơi lao về phía bà!
Diệp Văn giật mình một cái, nhanh chóng trốn vào trong cửa hàng bên cạnh.
Chiếc xe kia đụng ngã cột điện ven đường sau tiếp tục lao lên, cuối cùng kẹt trong tủ kính cửa hàng.
Diệp Văn không nhịn được rùng mình liên tục. Nếu như bà không gặp được người qua đường, không để lời nói của người qua đường ở trong lòng mà cúi đầu chạy đi. Bây giờ chỉ sợ đã là lành ít dữ nhiều.
Diệp Văn bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ: người qua đường kia là thuận miệng nói ra một câu, hay là đã đoán trước được bà sẽ bị xe đâm chứ?
Luôn có loại cảm giác đối phương biết chút gì nên cố ý nhắc nhở bà. Diệp Văn không nhịn được bắt đầu ảo não, sớm biết trên đường tùy tiện đâm người chính là thầy thật thì bà tuyệt đối sẽ ôm lấy đùi đối phương, đánh chết cũng không cho đối phương đi!
Bây giờ thì tốt rồi, chỉ biết đối phương là cô gái, dáng vẻ nhớ mơ hồ. Không biết họ tên, không biết cách liên lạc. Trời đất bao la, làm sao tìm được người kia chứ? Diệp Văn khổ sở suy nghĩ.
* * *
Hết nghỉ phép bệnh, Thạch Khải đi làm đàng hoàng. Nếu không có cách nào dựa vào dị năng một đêm phất nhanh, vậy thì không thể làm gì khác hơn là dựa vào cần cù làm giàu.
Kết quả, khi cách mấy ngày vừa đến văn phòng thì cô nhận được một tin dữ.
Một đồng nghiệp quan hệ tốt lặng lẽ nhắc nhở: "Chuẩn bị tâm lý cho tốt, khách hàng lớn mà cô đã bàn chuyện gần xong trước khi nghỉ phép bệnh bị Hoa hồ ly cướp đi."
Thạch Khải im lặng. Cô làm chính là ngành tiêu thụ, lương cơ bản rất thấp, tiền lương đều dựa cả vào trích phần trăm.
Hoa hồ ly là biệt danh của đồng nghiệp Đinh Xảo Liên. Bởi vì ả từ trước đến nay đều trang điểm màu mè lộng lẫy, vừa giống như hồ ly tinh thích quyến rũ đàn ông. Cho nên sau lưng các đồng nghiệp sôi nổi cảm thấy tên và người không tương xứng, đơn giản đặt cho ả một biệt danh.
Lại một người thò qua cười xấu xa nói: "Người ta nói chuyện làm ăn dựa vào uống rượu dựa vào chạm. Cô ta dựa vào mặt và trên thân thể. Nếu không, người ta làm sao bò nhanh như vậy?"
Người thứ nhất nhỏ giọng thầm thì: "Tôi đoán, ông chủ nhất định rất yêu cô ấy, tuyệt đối không nỡ sa thải cô ấy. Từ khi cô ấy đến bộ phận tiêu thụ, những người khác cũng không dám xin nghỉ bệnh và xin nghỉ phép nữa. Bởi vì chỉ cần có người hơi lơi là thì cô ấy có thể cướp đi khách hàng mà những người khác thật vất vả bàn chuyện xong, biến thành công của cô ấy. Mới đến hai tháng đã cướp không ít khách hàng."
Người thứ hai học học cách nói chuyện õng