Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 12


trước sau


Edit: Hanna
Beta: Heulwen

 
Ban đêm, ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng sột soạt sột soạt, Tiết Thành xốc chăn lên, nhẹ nhàng cẩn thận đi xuống giường rồi ra khỏi phòng.
 
Trong sân, Tiết Cửu chắp tay, giọng nói to lớn vang dội.
 
“Tướng quân!”
 
Tiết Thành lập tức gõ đầu hắn một cái.
 
“Nói nhỏ một chút cho ta! Bên kia có tin tức gì hả?”
 
Tiết Cửu ôm đầu, ghé sát vào nhỏ giọng nói: 
 
“Vâng, Ngụy Sĩ Tiêu nói, Dụ Vương đang âm thầm chiêu binh mãi mã*. Lúc trước triều đình giải ngân sách để cứu tế phía Nam, nhưng đều bị hắn nuốt hơn một nửa.”
 

*: Tập hợp binh lính
 
“Hơn nữa, ngay cả tù binh hắn cũng chấp nhận.”
 
Tiết Thành lâm vào trầm tư một lúc lâu rồi mới mở miệng:
 
“Còn bao lâu?”
 
“Không đến hai tháng.”
 
Tiết Thành ngừng thở, nhẹ nhàng đi về phòng. Mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy Minh Trăn đang ngồi trên giường, ôm chăn ngẩn người, tấm lưng trần trụi càng làm nổi bật dấu hôn thâm thâm ửng đỏ.
 
“Trăn Trăn.”
 
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy là Tiết Thành đang tới gần, lập tức ôm lấy chàng.
 
“Ta còn tưởng mình lại nằm mơ……” Nàng chôn trong lòng ngực chàng, cọ cọ, vô cùng ỷ lại.
 
Tiết Thành bị cọ đến mức lồng ngực nóng lên, lập tức trèo lên giường, đè trên người Minh Trăn, hôn lấy nàng, hút lấy đầu lưỡi nàng mà nhẹ nhàng cắn cắn, đồng thời bắt lấy tay nàng, ấn xuống dưới thân mình mà xoa xoa.
 
“Không phải mơ.”
 
“Muốn thanh tỉnh lại hay không?” Chàng nhìn đôi mắt long lanh của nàng rồi cười nói, dương vật cương cứng dưới thân đâm đâm vào bụng nhỏ của Minh Trăn.
 
Hai tay Minh Trăn ôm chặt lưng chàng, mặt bỗng dưng đỏ ửng, ánh mắt trốn tránh.
 
“Muốn……”
 
Tiết Thành bị một chữ của nàng chấn động toàn thân, hung hăng hôn môi nàng cắn nhè nhẹ, tay trực tiếp đi xuống bẻ chân Minh Trăn ra, đâm chọc vài cái rồi chen vào sâu bên trong.
 
……
 
“Trăn Trăn, thả lỏng chút, để ta đi vào.”
 
“Chân lại mở rộng hơn đi.”
 
“Chậm một chút…… A……”
 
………..
 
Ngày mừng thọ của Tiết Trung Quý, Tiết phủ mở yến tiệc to, khách khứa đầy kín nhà.
 
Có rất nhiều quan viên trong triều tới chúc mừng, vô cùng náo nhiệt.
 
Tiết phu nhân tiếp đón các quý nhân tới cửa, cười đến nỗi không khép được miệng. Tiết Trung Quý và phu nhân, trưởng tử Tiết Văn Sơn cùng mấy

nữ nhi ngồi trên sảnh đường, vui vẻ trò chuyện với khách khứa.
 
Đột nhiên, có người cao giọng hỏi:
 
“Sao chưa thấy Tiết tiểu tướng quân đến vậy?”
 
“Đúng vậy, Tiết tướng quân không phải vừa mới lập được công lớn à? Sao đã không thấy tăm hơi rồi?”
 
“Hay là lại chạy đi diệt đạo tặc rồi? ha ha ha.”
 
Vầng trán của Tiết Trung Quý nổi đầy gân xanh, lén lút sai người đi tới sân viện của Tiết Thành gọi chàng tới yến tiệc.
 
Hạ nhân vội vàng đi qua gõ cửa, chờ lâu vẫn không có ai đáp lại, nóng vội tới mức không biết làm sao. Hỏi hạ nhân khác thì ai cũng nói không biết Tiết Thành ở đâu, trong đó có một tên hơi do dự, nói hắn thử đi hỏi Minh Trăn xem sao.
 
Hạ nhân chạy tới gõ cửa phòng Minh Trăn. Sau một lúc lâu, cửa mở.
 
Tiết Thành đứng ở cửa, quần áo không ngăn nắp chỉnh tề, trên cổ còn có dấu cắn nhàn nhạt.
 
“Chuyện gì?” Hắn nhẹ nhàng mở cửa rồi xoay người, cau mày hỏi.
 
“Lão gia mời, mời thiếu gia qua yến tiệc. Trong phủ có rất nhiều khách quý……” Hạ nhân không dám ngẩng đầu lên, giọng nói run rẩy.
 
“Biết rồi.” Tiết Thành vòng qua hắn, lập tức đi tới dưới cây đại thụ trong sân, không thèm chạm vào cây thang mà dứt khoát nhanh nhẹn bò lên trên, nhảy qua tường để quay lại sân viện của mình. 
 
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện