Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Khi Tiết Thành bước vào sảnh đường, mọi ánh mặt đều không hẹn mà cùng nhất trí quay đầu nhìn lại đây.
Từ 5 năm trước chàng trở về từ chiến trường thì chưa từng được Tề Vương trọng dụng, vì vậy gần như không xuất hiện trước mặt mọi người. Lúc trước người Khổng gia tới từ hôn, chàng cũng không hề lộ mặt. Mọi người đều phỏng đoán có lẽ vì mặt mũi chàng đều bị mất sạch nên dứt khoát co đầu rụt cổ mà núp sâu nhất có thể.
Hiện giờ chàng vừa lập được công lớn nên mới dám ra gặp người khác.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đảo qua cánh tay phải trống rỗng của chàng, sắc mặt vô cùng cổ quái.
Chàng đã là kẻ tàn phế, làm sao còn có thể đông sơn tái khởi vậy?
Tiết Thành không nói một lời, tùy tiện tìm một vị trí trống rồi ngồi xuống, rót rượu, uống một hơi cạn sạch.
Trong sảnh đường lại khôi phục vẻ náo nhiệt.
Tiết phu nhân nhìn quan viên trong sân, ngẫm nghĩ một chút, sai người đi mời Minh Trăn đến đây.
Đích nữ Tiết gia sắp được gả cho Thái Tử, đây là việc vui mừng cỡ nào. Cho dù có việc gì xảy ra thì Tiết phu nhân vẫn muốn khoe khoang một trận trước mặt mọi người.
Tiết phu nhân khinh miệt liếc mắt nhìn Tiết Thành một cái, nghĩ thầm ‘Tiết gia cũng không phải chỉ có một mình Tiết Thành mày là người có thể diện.’
Chỉ sau chốc lát, Minh Trăn đã tới đây, bước chân chậm rãi, phong thái hòa nhã hào phóng.
Tiết Thành buông chén rượu, không chớp mắt mà nhìn nàng.
Chỉ mới mấy canh giờ trước, nàng còn trần như nhộng mà nằm trong lòng ngực chàng, cắn cổ chàng, cắn mút ngón tay chàng……
Tiết Thành lại duỗi tay rót thêm một ly rượu, sau đó hơi mất tự nhiên mà lôi kéo vạt áo, che dấu thân dưới khác thường.
“Đây là cô cô giáo tập mà Hoàng Hậu nương nương đích thân lựa chọn cho Văn Nhạn nhà ta.”
“Ai da, Hoàng Hậu nương nương thật sự rất coi trọng Văn Nhạn. Hiện tại còn mấy tháng mà mỗi ngày cô cô đã dạy lễ nghi cho Nhạn Nhi rồi.”
Tiết phu nhân cười đến không khép được miệng, chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống mà nói to cho toàn thiên hạ biết. Minh Trăn bị đẩy đến giữa đám người, cúi đầu cười nhạt.
Mọi người sôi nổi khen cô nương Tiết gia có phúc có thể diện, không khí vui mừng náo nhiệt.
Mãi đến khi có một vị quan uống say, lung lay tới đây, đụng vào Minh Trăn.
Minh Trăn lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Vị quan kia nhìn khuôn mặt nhỏ thanh tú của Minh Trăn, lập tức vui vẻ.
“Vị cô cô này sao lại giống một tiểu cô nương như vậy?”
“Ôi chao, cũng thật mềm mại