Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Chớp mắt đã trôi qua ba tháng, thỉnh thoảng Minh Trăn ra ngoài cũng có thể nghe thấy một số tin tức ở chiến trường. Mà Tiết Thành trở thành nhân vật nổi trội được dân trong kinh thành đàm luận càng càng càng nhiều.
“Ngươi biết tin gì chưa? Lần này quân Thanh Châu chỉ dùng ba ngày đã có thể bao vây tiêu diệt hơn một nửa quân Ngô quốc rồi đấy.”
“Đúng rồi đúng rồi, viện quân của địch còn chưa kịp chạy tới mà địch đã bị dọa tè ra quần rồi, ha ha ha.”
“Không hổ là Tiết tướng quân!”
Lúc bọn họ bắt đầu tán gẫu chuyện khác thì Minh Trăn mới để lại bạc, nhẹ nhàng ra khỏi tửu lâu.
Lại nhoáng cái đã tới tháng mười hai, thời tiết lạnh lẽo thấu xương.
Minh Trăn kết thúc việc dạy dỗ các cô nương, nhẩm tính lại thời gian, nàng cũng nên hồi cung rồi. Gần tới cuối năm, trong cung còn có rất nhiều việc cần nàng tự tay xử lý.
Nàng đi tới phòng của Tiết phu nhân xin được quay lại ttong cung.
“Đại tiểu thư dịu dàng nhã nhặn lịch sự, tri thư đạt lý, hiện giờ càng thêm hiểu chuyện thức lễ. Nô tỳ đã không còn lý do phải ở lại trong phủ.”
Tiết phu nhân vừa nghe nàng khen Tiết Văn Nhạn như vậy thì cầm lấy tay Minh Trăn, nét mặt vui vẻ không thể che giấu, nhưng cũng tỏ ý vui mừng muốn nàng ở lại thêm hai ngày nữa.
Bà gọi hai người Tiết Văn Nhạn và Tiết Văn Như tới, bảo bọn họ đi dạo với Minh Trăn, mua trang sức. Mặc dù Minh Trăn không còn nhỏ tuổi nhưng lại chưa gả chồng, vẫn búi tóc kiểu cô nương, nhìn vẫn rất trẻ trung xinh đẹp.
Mấy người đang trò chuyện thì Tiết Văn Sơn đẩy cửa đi vào.
“Mẫu thân, việc dạo chơi này sao có thể thiếu con được?”
Hắn phe phẩy cây quạt mà đi về phía trước, ánh mắt quét một lượt trên người Minh Trăn, nhướng mi đánh giá toàn thể.
Tiết Văn Sơn là đích trưởng tử của Tiết gia, nhưng thanh danh bên ngoài lại không bằng Tiết Thành. Cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, còn chưa có chính thất đã nâng vài phòng tiểu thiếp, tóm lại Tiết đại thiếu gia mà so sánh với Tiết Thành nổi danh từ thời niên thiếu thì đúng là khác một trời một vực.
Nhưng một kẻ tàn phế lại có thể đè đầu cưỡi cổ hắn, tất nhiên Tiết Văn Sơn cực kỳ không phục, luôn sắp xếp người nhìn chằm chằm mọi động tĩnh của Tiết Thành.
Từ lâu đã có người mách lẻo với hắn chuyện Tiết Thành thường xuyên trèo tường đến sân cách vách vào lúc nửa đêm, mây mưa cùng Minh cô cô này.
Minh Trăn hạ mắt xuống, lộ ra cần cổ mảnh mai vừa trắng vừa mịn.
Tiết Văn Sơn cười khẽ một tiếng.
“Đêm nay trên phố Đông có hội chùa, không bằng để ta dẫn mấy muội và Minh cô cô đi dạo nhé.”
Ở quân doanh,
Tiết Thành đang uống rượu với vài vị tướng lãnh trọng yếu. Ngụy Sĩ Tiêu vội vàng đi vào trong lều.
“Tướng quân, Dụ Vương ra tay rồi.”
Tiết Thành nhận được tin báo, yên lặng nhìn một lát rồi nhăn mày:
“Hóa ra hắn ta cũng rất nóng vội.”
“Má nó, người với ngựa của chúng ta không đủ.”
Ngụy Sĩ Tiêu mở miệng, giọng điệu lo lắng bất an:
“Tướng quân, thiếu quá nhiều so với kế hoạch trước tđây của chúng ta. Hiện giờ quân ta vừa mới tiêu diệt quân Ngô quốc, cho dù là binh lực hay sĩ khí, đều cần thời gian phục hồi điều chỉnh.”
“Nếu cứng rắn chống đỡ thì chỉ sợ càng thêm thảm khốc so với trận chiến 5 năm trước đây!”
Sắc mặt của Tiết Thành lập túc trầm xuống lạnh bằng, ngẫm nghĩ một lát rồi lập tức đứng lên.
“Chuẩn bị ngựa!”
Minh Trăn dừng lại trước một cửa hàng nhỏ bán hoa cỏ, cẩn thận nhìn ngắm.
Mấy cô nương không chờ nàng mà vào cửa hiệu tráng sức ở sát bên cạnh.
Minh Trăn cầm lấy một cành hoa sơn chi, đột nhiên nhớ tới việc Tiết Thành thích nhất là hương sơn chi trên người nàng, lúc đi lại cầm thêm mấy cái khăn tay của nàng, nhớ tới lúc chàng chôn mặt trên người nàng mà hít sâu, thanh âm mê hoặc:
“Trăn Trăn thơm quá……”
Nàng lập tức đỏ mặt, móc ra túi tiền mua hết mấy cành hoa sơn chi.
Mới vừa đi hai bước, Tiết Văn Sơn theo lại đây.
“Cô cô thích loài hoa này