Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Hơn một tháng sau, Tiết Thành xuất phát đi quân doanh. Mấy ngày trước khi đi, mỗi ngày hắn đều tới Thúy Trúc Uyển đón Minh Trăn, khiêng người về phòng, sau đó vô cùng vội vàng nhanh nhẹn lột váy áo của nàng ra, lăn lộn nàng đến hừng đông.
Ban đêm, hai người vừa triền miên xong, Minh Trăn ghé vào trên lồng ngực thấm ướt mồ hôi của Tiết Thành mà thở hổn hển, tay nhỏ đặt trên vùng bụng săn chắc của chàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Tiết Thành cúi đầu hôn lên trán nàng, tay đặt trên cặp mông mịn màng mà bóp bóp, giọng nói khàn khàn lười biếng.
“Trăn Trăn, lần này ta phải rời nhà rất lâu. Chắc cũng không có thời gian rảnh để viết thư.”
Tay trái chàng vòng qua lưng Minh Trăn, sờ lên bàn tay nhỏ đang đặt trên ngực mình rồi nắm chặt.
“Đến lúc đó ta lập được công thì sẽ tìm nương nương, đem nàng về bên ta. Còn nữa, ta sẽ sắp xếp một tòa nhà khác rồi dọn ra ngoài. Sau đó, chúng ta sẽ thành thân.”
Nói đến thành thân, Tiết Thành không khỏi nắm chặt lấy tay Minh Trăn, mãi đến khi nghe được tiếng trả lời nhỏ bé yếu ớt của nàng.
“Vâng.”
“Tướng quân phải cẩn thận mọi việc nhé.”
Thanh âm của Minh Trăn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nàng bắt lấy hai bên vai Tiết Thành tiến lên gần bên tai chàng.
“Ta chờ chàng trở về cùng bước vào lễ đường với ta.”
Sau đó lại cẩn thận mà bổ sung thêm một câu.
“Sớm một chút……”
Tiết Thành cười to, ấn lên phía sau cổ nàng mà hôn xuống một cái lại một cái.
“Tuân mệnh.”
Sau đó chàng đột nhiên xoay người, đè Minh Trăn xuống dưới người.
“Vậy động phòng với lão tử trước đi.”
“Không phải mới…… Ưm…… A……”
Ngụy Sĩ Tiêu đã dẫn người xuống phía Nam từ trước, chuẩn bị xong xuôi hết tất cả từ lâu, rồi mới gửi một phong thư tới đây để thúc giục Tiết Thành.
Sáng sớm, Tiết Cửu tới Tiết phủ, nghĩ đến việc phải chờ hạ nhân thông truyền rất phiền phức, liền bỏ lại ngựa, người nhảy từ vách tương tiến vào sân như như lúc trước. Nhưng hắn vừa đi tới gần cửa sổ, giơ tay muốn gõ cửa thì cả người cứng đờ.
Trong phòng truyền ra từng đợt từng đợt tiếng thở dốc hổn hển kết hợp với nước lẹp bẹp ướt sũng, còn có tiếng đánh vào cơ thể rất thô bạo.
“A…… Tướng quân…… Nơi đó không cần……”
Minh Trăn cong eo, tay chống lên mặt bàn một cách chặt chẽ, mông dẩu lên cao cao, cơ thể bị đâm lung lay.
Tiết Thành cũng trần trụi mà thẳng lưng va chạm từng cái một, bụng nhỏ đập vào cặp mông non mềm của Minh Trăn, bàn tay to thô ráp bắt lấy một bên mông rồi dùng sức bẻ ra ngoài.
“Lại dẩu cao lên một chút nữa!”
“Bẹp, bạch bạch.”
Tiết Thành càng làm càng dùng sức mạnh hơn, tiết tấu càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ khuây khoả vang lên không ngừng.
Minh Trăn bị cắm đến nỗi không thể chịu đựng nổi, chậm rãi nằm rạp trên bàn, một khi cúi đầu liền nhìn thấy côn thịt thô dài ngăm đen thọc từng cái vào miệng huyệt sưng đỏ run rẩy của nàng, vừa nhanh vừa mạnh, mật dịch chảy ra cũng bị cắm khiến cho bắn đầy trên mặt đất. Bụng nàng phình lên căng trướng, tinh dịch vừa bắn vào lúc trước cũng bị thọc kéo ra ngoài, chỗ giao hợp kịch liệt của hai người dính nhớp trơn trượt.
Còn có mồ hôi của chàng chảy từ eo bụng rồi chảy xuống, rơi trên mông nàng vừa ướt vừa nóng.
Phía dưới bị cắm đến mức vừa trướng vừa đau, Minh Trăn xấu hổ run rẩy nhắm mắt lại, trong lòng bùng lên cảm giác tê tê dại dại, hơi ngứa.
“Chát,..., bạch bạch……”
Huyệt nhỏ càng hút