Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Mấy ngày sau, Tiết Thành chỉ huy quân Thanh Châu đánh úp vào nơi ẩn núp của phản quân ở phía Nam, làm tan rã toàn bộ lực lượng của Dụ Vương, mang theo khẩu dụ của Tề Vương bôn ba suốt đêm, cũnv thuận đó rồi mượn sức của một số quân phản loạn vừa đầu hàng.
Hiện tại Dụ Vương trở thành mục tiêu cho bá tánh chỉ trích, nên hiện hắn ta không có khả năng xoay chuyển tình thế.
Hoàng hôn, sau khi Tiết Thành và mấy vị tướng lãnh thương nghị xong chuyện trở lại kinh thành thì vội vàng trở lại lều của mình.
Chàng kéo cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Minh Trăn đang ngồi trên mép giường, trên đùi đắp một cái áo ngoài của chàng.
Trong lều vừa tối vừa buồn tẻ, Minh Trăn cúi đầu, một tay cầm vết rách trên cổ áo, một tay cầm kim chỉ, cẩn thận vá lại, động tác dịu dàng lại nghiêm túc.
Trên trán có sợi tóc rơi xuống, nàng vẫn rũ đầu, bàn tay cầm kim chỉ rất tự nhiên mà nâng lên, dùng kim nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.
Tiết Thành ngây người đứng tại chỗ, không nhúch nhích mà nhìn chăm chúđộng tác của cô.
Một lúc sau, Minh Trăn buông kim chỉ rồi ngồi dậy, đỡ cổ xoay đầu, bỗng nhiên thấy Tiết Thành đang sững sờ đứng ngoài cửa.
“Tướng quân!”
Nàng ném quần áo, hưng phấn chạy ra ngoài.
Tiết Thành lập tức phục hồi lại tinh thần, khi nàng chạy đến trước mặt thì nhanh chóng vươn tay ôm lấy nàng.
“Hôm nay buồn lắm đúng không?”
Việc chuẩn bị hồi kinh vô cùng bề bộn, cả ngày chàng đều đầu tắt mặt tối ra ngoài làm việc, mãi đến lúc này mới có thể vội vàng quay về. Minh Trăn gật gật đầu, ngửa đầu nhìn thẳng vào Tiết Thành một cách chuyên chú.
Tiết Thành bị nhìn mà khẩn trương lên, nhịn không được nuốt nước miếng, ngay sau đó liền hung hăng mà mắng bản thân một câu.
Không có tiền đồ!
Chàng túm lấy tay Minh Trăn rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Xuyên qua lều trại, đi tới ngoài rìa cánh rừng, Tiết Cửu dắt ngựa lại đây. Tiết Thành nhận lấy dây cương, gật đầu với hắn, ý bảo hắn hãy cút đi được rồi.
Kết quả Tiết Cửu lại lập tức đi tới trước mặt Minh Trăn, khuôn mặt nhăn nhó như khóc tang, luôn mồm luôn miệng kêu rên:
“Phu nhân ơi! Không phải Tiết Cửu cố ý quên truyền tin cho ngài đâu, cầu xin ngài bảo tướng quân tha cho Tiết Cửu đi!”
“Mấy ngày nay Tiết Cửu đều hốt phân ngựa, ngủ chuồng ngựa, giữa trưa trời nắng chói chang còn phải chạy mấy vòng……”
Tiết Cửu nhăn mũi gào khan liền một mạch mấy câu, dáng vẻ như sắp quỳ xuống. Minh Trăn cả kinh lui về phía sau một bước, nhìn về phía Tiết Thành.
Tiết Thành đen mặt không nói một lời, tiến lên túm chặt cổ áo hắn, trực tiếp ném người bay rất xa ra ngoài, sau đó kéo Minh Trăn clên ngựa mà không thèm quay đầu lại.
“Tướng quân ơiii……”
Thanh âm càng ngày càng xa.
Xuyên qua rừng cây rậm rạp, trên sườn núi vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc lộc cộc.
Ánh chiều tà buông xuống phủ kín sắc vàng.
Hai người ngồi trên lưng ngựa chậm rì rì mà đi.
Đột nhiên, Tiết Thành giữ chặt yên ngựa, xoay người nhảy xuống. Chàng cong eo cúi người tìm tới tìm lui trong bụi cỏ, không bao lâu đã hái được một bông hoa nhỏ rồi trở lại.
Không biết chỉ ngắt một bông hoa thì phải dùng bao nhiêu sức lực, cành hoa cũng sắp bị chàng bóp vỡ.
Hai bóng dáng thân mật kéo dài khăng khít chồng chéo lên nhau, đong đưa trên bãi cỏ mà đi về phía trước.
Bông hoa nhỏ màu hồng theo bước chân ngựa mà lung lay dao động.
Bàn tay nhỏ của Minh Trăn nắm lấy dây cương bị bao bọc trong lòng bàn tay to của Tiết Thành.
Nàng ỷ lại dựa vào trong lòng ngực của Tiết Thành, hứng thú bừng bừng mà thưởng thức phong cảnh xung quanh, thỉnh thoảng lại giơ tay sờ sờ cành hoa trên đầu, cười càng thêm rực rỡ xán lạn.
Hai người dựa sát bên nhau, thân mật mà trò chuyện.
“Trăn Trăn, trở lại kinh thành, ta nhất định sẽ mang nàng đến nơi đẹp