Ngôn Hạ có một thói quen, khi cô ăn cơm nhất định phải chuẩn bị ly nước bên cạnh, tốt nhất là nước ấm, nếu không cô sẽ cảm thấy ăn không ngon.
Mẹ cô cảm thấy thói quen này của cô không tốt, bà từng quyết tâm muốn giúp Ngôn Hạ thay đổi thói quen này, lúc ấy Ngôn Hạ ngang bướng không chịu thua, nếu trên bàn không có nước ấm, cô dứt khoát một bữa cơm cũng không chịu ăn, thà để bị đói còn hơn.
Cứ để bụng đói tầm hai ba bữa, ba cô nhìn không nổi nữa, vì vậy không quá ba ngày, kế hoạch thay đổi thói quen này vẫn không giải quyết được gì.
Trí nhớ của Dụ Bạc rất tốt, bất kể là ghi nhớ các công thức, hoặc những gì liên quan đến thói quen của Ngôn Hạ, anh đều có thể nhớ rõ không sai một li.
Sau khi Ngôn Hạ và Dụ Bạc chia tay, từng có một đoạn thời gian dài cô rất khó để thích ứng, bởi vì khi ở bên Dụ Bạc, anh luôn sắp xếp tất cả mọi việc đến mức chu toàn nhất.
Ngôn Hạ không cần điều gì khác, cô chỉ cần Dụ Bạc, như vậy là quá đủ rồi.
Thế nên, sau khi chia tay, mỗi ngày cô đều phải tự quen với cuộc sống sinh hoạt một mình.
Người phục vụ bưng nước ấm lên, đặt trong tầm tay của cô.
Ngôn Hạ nâng mắt lên, nhẹ nhàng nói một tiếng cảm ơn rất nhỏ, nếu không lắng nghe kĩ thì rất giống tiếng nói mớ.
Trong tiệm không có nhiều người lắm nên cực kì yên tĩnh, trông có vẻ không giống với nhà hàng mà giống một quán dưỡng sinh hơn.
Ngôn Hạ nghe được tiếng vang trong trẻo, giòn tan khi chiếc thìa đụng vào miệng bát, bỗng nhiên cô lại rất muốn nghe âm thanh của chiếc chuông gió treo phía trên đỉnh đầu.
Sau đó cô cầm cốc lên uống nước, nơi này ngay cả cốc đựng nước cũng rất tinh xảo, hoa văn trên thành cốc cứ như được phác họa bởi những nét vẽ tinh tế.
Nước trong cốc trong veo, sâu thẳm, đôi lúc còn phản chiếu mờ mờ gương mặt của cô.
Ngôn Hạ chợt nhớ tới, bởi vì hôm nay muốn đưa Bánh Kem ra ngoài nên cô chỉ mới rửa mặt một lát.
Hiện tại, bộ dạng của cô giống y như Bánh Kem, lôi thôi lếch thếch.
Nhưng đã đến lúc này, vậy Ngôn Hạ chỉ có thể vờ như không để ý.
Dùng bữa sáng xong, Bánh Kem cũng trở về nhà, còn quan hệ giữa cô và Dụ Bạc dường như đã kéo gần hơn một chút.
Thật ra hình dung như vậy không được chính xác cho lắm, bọn họ chỉ là trao đổi phương thức liên hệ.
Ngôn Hạ thêm bạn bè với Dụ Bạc, ngẫu nhiên cô còn lướt thấy bài đăng của anh, tỉ lệ ảnh đăng bài trên vòng bạn bè không cao, có thể hơn mười ngày, hoặc thậm chí một tháng mới thêm một bài lẻ loi, trơ trọi.
Nội dung phần lớn đều liên quan đến Bánh Kem, thi thoảng cũng có một vài tấm ảnh phong cảnh nhàm chán.
Anh không muốn khoe ra nhiều sinh hoạt cá nhân của mình với những người khác, những vòng kết nối giữa các bạn bè cũng rất hiếm hoi.
Năm nay khởi đầu không được tốt cho lắm, vừa mới khởi công không bao lâu, trong văn phòng đã có vài người rời đi.
Thực ra, từ đầu đến cuối những đơn hàng của họ đều là làm việc theo nhóm, nếu muốn gây dựng tên tuổi, thì phải tự mình đứng ra nhận dự án và hoàn thành bản thiết kế một mình.
Bởi vậy, mới đầu năm, phòng làm việc bọn họ đã treo tin tức tuyển dụng.
Hạng mục và lịch công việc của Ngôn Hạ chật kín, vô cùng bận rộn, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
Khi cô rời khỏi công xưởng cũng đã bốn giờ chiều, mà lúc này khánh hàng mới đang ở nhà chờ cô tới.
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Thế giới này cũng có ngày lại bé nhỏ đến thế.
Ngôn Hạ không nhận ra khách hàng, ngược lại vị khách hàng này liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Hắn kêu tên cô với vẻ mặt kinh ngạc.
Ngôn Hạ cầm đồ thiết kế, thật sự cô không nghĩ ra nổi đã từng gặp vị khách hàng này lúc nào, thẳng đến khi khách hàng nói ra tên mình, là lớp trưởng hồi học cấp 3.
Cô tỏ ý xin lỗi mà cười cười, nói: "Thay đổi nhiều quá, nhất thời không nhận ra kịp."
Câu này cũng không tính là nói dối, đối với lớp trưởng, Ngôn Hạ chỉ có ấn tượng sâu sắc với việc hắn còn trẻ nhưng đã bạc tóc, mà người trước mặt này, có thể nói là không nhìn ra một sợi tóc bạc nào.
Nhận ra bạn học cũ, lớp trưởng mở lời, hàn huyên vài câu về quá khứ và hiện tại.
Sau đó hắn hỏi Ngôn Hạ có tham gia buổi họp lớp vào tháng sau hay không.
"Lúc trước luôn không có cách để liên hệ được với cậu, cho nên mới không gửi lời mời..." nói đến đây, lớp trưởng hơi ngừng một chút, câu chuyện lại rẽ sang hướng khác, "Họp lớp lần này là mình và Ngô Gia Trác cùng nhau tổ chức, các cậu hồi ấy không phải rất thân sao, hình như cậu ấy cũng không có phương thức liên lạc với cậu."
Ngôn Hạ gật đầu, sau một hồi câu chuyện cũng nhạt dần.
Lớp trưởng cũng không câu nệ quá nhiều, hắn liền quay lại vấn đề ban đầu, muốn mời Ngôn Hạ cùng đi họp lớp.
Cô ghì chặt vài nét bút lên bản vẽ, úp úp mở mở nói sẽ xem xét thời gian, ý ngầm là sẽ không đi.
Vì sao phải lãng phí thời gian tụ họp cùng một đám người không hề quen biết, quá mệt mỏi.
Nhưng lớp trưởng vẫn nhiệt tình như cũ, nhắn lại thời gian và địa điểm cho cô.
Sau khi Ngôn Hạ bàn xong về phương án thiết kế, lúc ra về, cô nhìn lại địa điểm lớp trưởng gửi tới, là một chỗ khá quen mắt, quán bar của Trần Văn.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng không có gì kì quái, nếu lớp trưởng nói hắn và Ngô Gia Trác cùng tổ chức, vậy xét theo quan hệ của Ngô Gia Trác và Trần Văn thì tổ chức ở nơi đó cũng chả có gì là lạ.
Buổi tụ họp lớp trưởng nói, cuối cùng Ngôn Hạ vẫn không đáp ứng, thời đại ngày nay người ta có quá nhiều lí do để giải thích vì sao không tham gia một buổi tụ hội, lí do này nọ, thậm chí cũng không cần phải lo lắng suy nghĩ.
Một câu công việc bận, chỉ vậy thôi đã dễ dàng chặn được hết mấy câu hỏi khác.
Chẳng qua, Ngôn Hạ cũng không hề nói dối, cường độ công việc của cô quá nhiều, ngay cả số lần và thời gian chơi cùng Sữa Bò cũng dần giảm bớt.
Thật sự không nhớ rõ, lần gần nhất cô ôm Sữa Bò là bao giờ.
Mãi cho đến khi phần lớn thiết kế trong tay Ngôn Hạ giao phó xuống dưới, cô mới rảnh rỗi hơn, Trình Trác Nhiên lập tức kéo cô tới quán bar.
Mấy ngày vừa qua Ngôn Hạ bận đến trời đất tối sầm, phải uống cà phê liên tục để giữ tỉnh táo, giờ đột nhiên được thoát li ra khỏi môi trường làm việc, cô lại cảm thấy có chút không quen.
Trình Trác Nhiên đưa cho cô một ly rượu, giữa những ánh sáng rực rỡ, ly rượu tỏa ra ánh tím vô cùng bắt mắt.
Lúc nhân viên pha chế đưa rượu cho Ngôn Hạ, cô nhìn thoáng qua hắn, cảm thấy anh nhân viên tóc vàng này nhìn có hơi quen mắt.
Sau khi có ý nghĩ này, cô lại cảm thấy cách trang trí của quán bar này cũng rất quen thuộc.
Nhưng Ngôn Hạ chắc chắn mình chưa từng đến quán bar này, quán bar tên là Phóng Túng, cái tên đặc sắc như vậy, nếu cô đã từng tới vậy nhất định sẽ nhớ rõ ràng.
Mà cái hôm công ty cô đi tăng hai ở quán bar của Trần Văn, nơi đó cũng có một cái tên gần tương tự với chỗ này, tên rất thú vị, gọi là "Hưởng Lạc".
Phóng túng và hưởng lạc, đúng là cực kì phù hợp với chủ đề chính ở nơi này.
Trình Trác Nhiên không chỉ gọi rượu cho riêng mình, hắn cũng gọi cho Ngôn Hạ chút rượu, sau đó còn chỉ vào một ly, nói với phục vụ muốn mời nữ ca sĩ đang hát trên đài kia một ly.
Tuy rằng cách trang trí, bày biện và thậm chí là người pha chế trông cũng khá giống nhau, thế nhưng bầu không khí trong hai quán bar "Phóng Túng" và "Hưởng Lạc" này lại cực kì bất đồng, "Hưởng Lạc" càng náo nhiệt thì "Phóng Túng" càng thanh tịnh.
Tựa như lúc