- Edit: Mie
- Beta: Una
- --------------------------
Dụ Bạc không đến một mình, Tô Dĩ Dương nói bên này có một quán bar yên tĩnh phù hợp để trò chuyện, liền cứng rắn đưa anh tới.
Tô Dĩ Dương cảm thấy Dụ Bạc gần đây không đúng lắm,cũng không hiểu tại sao anh lại như vậy, chạy tới mua một căn hộ chung cư nhỏ hẹp, mỗi ngày đều ở lại đó, có một lần hắn đã đến xem nơi đó, còn không lớn bằng phòng khách ban đầu của Dụ Bạc.
Càng kì quái hơn chính là anh còn mua thêm một con chó.
Cái tên này vốn dĩ là người không thích động vật nhất.
Em họ này của hắn, tính cách quái đản lạnh lùng, mọi việc đều không thèm để ý, có lẽ còn không có sự đồng cảm, Tô Dĩ Dương thật sự đã từng cho rằng Dụ Bạc là người có nhân cách chống đối xã hội.
Thế nhưng ở chung đã nhiều năm, anh chẳng hề làm ra chuyện gì khác người, Tô Dĩ Dương liền cảm thấy chính mình suy nghĩ lung tung.
Dụ Bạc chỉ là trời sinh đã có tính tình lạnh nhạt mà thôi.
Nhưng ngay lúc này, có người khiến cho người không bao giờ để việc gì vào mắt như Dụ Bạc phải thay đổi sắc mặt.
Phục vụ của quán bar bưng lên một ly rượu, trong ly rượu chân cao là chất lỏng trong veo óng ánh, có màu sắc cực kì đẹp đẽ.
Nhân viên phục vụ mặc áo gile lễ phép nói với Dụ Bạc: "Có một vị tiểu thư muốn mời ngài uống rượu."
Cô gái ngồi ở quầy bar, ánh mắt mê mang rõ ràng là đã say, dưới ánh sáng xanh mềm mại, ngũ quan xinh đẹp của cô không hề bị lu mờ, cứ như vậy rồi đột ngột chọc thẳng vào tầm mắt người khác.
Dụ Bạc nhận lấy ly rượu kia.
Việc này vẫn chưa đủ để Tô Dĩ Dương kinh ngạc, mà ngạc nhiên nhất chính là Dụ Bạc cầm theo ly rượu ngồi xuống bên cạnh cô gái xinh đẹp đến mức phô trương ấy.
Ngôn Hạ vỗ vỗ đầu mình, xác định vị trí bên cạnh cô có người mang theo một thân khí tức trong sạch ngồi xuống.
Không phải Trình Trác Nhiên mà là người cô vừa mời uống rượu.
Hai chữ Dụ Bạc từ miệng cô phát ra thanh âm mềm nhũn: "Thì ra thật sự là anh." Cô nhẹ nhàng cười nói.
Dụ Bạc gọi cô: "Ngôn Hạ." Giọng nói trong trẻo lạnh nhạt, so với không khí mập mờ và ái muội ở quán bar, một chút cũng không phù hợp.
Ngôn Hạ lắc lắc đầu, đem ngón trỏ dựng thẳng trước môi Dụ Bạc, nhiệt độ lạnh như băng trên môi anh, cũng không thể giúp cô thanh tỉnh hơn.
Ngôn Hạ nói: "Không đúng, đây không phải tên tôi."
Hẳn là say rồi, nếu không cô làm sao có thể nói ra những lời như vậy, làm sao có thể đụng chạm vào da thịt anh, tuy rằng chỉ là một ngón tay.
Ngôn Hạ vẫn cố chấp như cũ nói: "Tên tôi không phải như vậy, Dụ Bạc, không phải như vậy."
Dụ Bạc rũ mắt, nhiệt độ trên tay cô không giống với anh, vẫn ấm áp giống như trước đây.
Anh kề môi vào ngón trỏ của cô nhẹ nhàng nói: "Nam Nam." Đôi môi rung động, giống như đang hôn lên tay cô.
Có chút ngứa, Ngôn Hạ buông tay, khóe môi tràn đầy ý cười: "Đúng vậy, tôi là Nam Nam."
Ly rượu trong tay cô chỉ còn một nửa, nhân viên pha chế tốt bụng nói với Dụ Bạc: "Trước khi anh tới, cô ấy đã uống hết một ly, đây là ly thứ hai."
Dụ Bạc nói với hắn một câu cảm ơn.
Rượu trong ly của Ngôn Hạ và rượu cô mời anh là cùng một loại, đều là màu sắc khiến người ta say mê.
Dụ Bạc nhớ rất rõ, hồi cấp ba tửu lượng của cô rất tốt, sau khi uống cạn ba ly rượu trong KTV, ánh mắt của cô vẫn trong suốt như cũ.
Hiện giờ cô lại dễ dàng say.
Dường như Ngôn Hạ đã quên mất quãng thời gian quá khứ, cô tưởng rằng mình và Dụ Bạc còn chưa chia tay, vì vậy vẫn rất tự nhiên lộ ra nụ cười mềm mại này với anh: "Dụ Bạc, anh lại tới đây bắt em sao?" Cô tựa lên quầy bar, khuỷu tay tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo, nhỏ giọng nói, "Em mới chỉ uống có một ly." Bộ dáng trông thật xinh đẹp và đáng yêu.
Cô nhìn thấy ly rượu trong tay Dụ Bạc, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, ngón tay dán trên môi Dụ Bạc buông xuống, chỉ vào ly rượu: "Em uống loại này nè, không có cồn, là đồ uống bình thường." Quang minh chính đại mà đổi trắng thay đen.
Dụ Bạc nói: "Em say rồi."
Nhưng Ngôn Hạ không nghe thấy, cô cứ nâng mặt rồi cười với anh.
Giống như thật lâu trước kia, khi Ngôn Hạ vẽ tranh cho anh, nhìn anh ngồi ở đó, cô cũng mỉm cười như vậy.
Thời trung học Ngôn Hạ đã là một họa sĩ xinh đẹp khéo tay, khi cô học phác họa nhân vật, Dụ Bạc chính là người mẫu hoàn hảo nhất của cô.
Cô luôn thích ngồi trong lớp, nghiêng đầu nhìn Dụ Bạc đang nghiêm túc nghe giảng, sau đó vẽ lên trang giấy trắng.
Đợi đến khi tầm mắt Dụ Bạc hướng đến, cô đem bút đặt lên cằm, cứ như vậy cười với anh.
Cũng mặc kệ cây bút chì kia sẽ vẽ ra vết gì trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Ngôn Hạ nói với anh: "Em rất thích anh." Thiếu niên anh tuấn tươi đẹp như thế, tựa hồ được sinh ra dựa trên thẩm mỹ của cô.
Dụ Bạc thay cô lau đi dấu vết trên mặt, mí mắt rung động, nở một nụ cười ôn nhu, nụ cười không mang theo bất kì mũi nhọn nào, anh nói: "Anh biết."
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Sau một hồi trống dồn dập, bài nhạc tự động phát trong quán bar ngừng lại, đổi thành tiết mục biểu diễn của ban nhạc.
Nữ ca sĩ kia vẫn mặc chiếc váy dài ngũ sắc bước lên sân khấu, bài hát lần này là một bản ballad, nhưng cô ấy không ôm đàn guitar, chỉ cầm micro, một mình đứng nơi đó lặng lẽ hát.
Ngôn Hạ bỗng nhiên đứng lên, rời khỏi hàng ghế ở quầy bar, nói với Dụ Bạc: "Dụ Bạc, em hát cho anh nghe được không?" Đôi mắt cô nhiễm chút men say, trong nháy mắt tất cả đều bừng sáng, tựa như dòng suối trong trẻo được ánh mặt trời rực rỡ soi chiếu, như thể ngay giây tiếp theo, sẽ có một con cá chép đỏ xinh đẹp nhảy ra.
Nhưng nhìn kỹ lại, thì đó chỉ là chút đỏ thẫm ở đuôi mắt Ngôn Hạ.
Cô thật sự nói làm liền làm, ghế cao lung lay hai vòng, Ngôn Hạ cũng mặc kệ áo khoác và túi xách đặt bên cạnh, hướng về phía sân khấu đi đến.
Lúc đi còn nói với anh rất nhiều lời: "Nữ ca sĩ này là người mà Trình Trác Nhiên luôn theo đuổi, mỗi ngày đều ngây ngốc tới đưa rượu cho người ta..."
Nói tới đây, Ngôn Hạ bỗng nhiên dừng lại.
Cô nói tên Trình Trác Nhiên, rồi quay đầu lại nhìn Dụ Bạc, có chút mơ hồ hỏi: "Dụ Bạc, có phải chúng ta đã chia tay rồi hay không?"
Chính lúc này Ngô Gia Trác đã trông thấy Ngôn Hạ, hắn nhận được tin rằng Trần Văn muốn tới đây, mặc dù đây là quán bar của Trần Văn, nhưng hắn vẫn ra đón tiếp.
Thời điểm cửa thang máy lặng lẽ mở ra, hắn bắt gặp Ngôn Hạ.
Cô nữ sinh thời trung học xinh đẹp đến lạ, hiện tại vẫn tươi đẹp rạng rỡ như thế, sự xinh đẹp ấy vẫn không giảm bớt chút nào, toàn bộ đều hiện ra ở trên gương mặt kia.
Chỉ là vẻ mặt của cô có chút hoảng sợ, nói với người đàn ông trước mặt: "Chúng ta có phải đã chia tay rồi không?"
Dụ Bạc giữ chặt tay