Nụ cười này dường như xóa tan sự xa cách nhiều năm của hai người, Ngôn Hạ có thể cảm nhận được, bầu không khí nháy mắt đã trở nên dịu hơn.
"Gọi cơm ngoài." Dụ Bạc có vẻ cảm thấy hơi ngượng ngùng sau khi nói xong câu đó, vì thế hơi nghiêng đầu, giống như không dám nhìn cô.
Khi nói câu tiếp theo, giọng điệu của anh đã khôi phục bình thường: "Trợ lý của anh đã mua một bộ quần áo mới, nếu em mặc bộ trên người không thoải mái, có thể đi tắm rửa một cái rồi thay đồ."
Rốt cuộc Dụ Bạc vẫn nhận ra cô đang khó chịu.
Ngôn Hạ không cự tuyệt, cô đã không chịu nổi bộ quần áo nhăn nhúm trên người mình, đáp ứng đề nghị của Dụ Bạc.
Chỉ là khi cô cầm quần áo định tiến vào phòng tắm, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Dụ Bạc: "Thế này có gây phiền toái gì cho anh không?"
Nếu là trước kia cô sẽ không quan tâm đến việc này, nhưng bây giờ nhận ra, ngộ nhỡ Dụ Bạc đã có bạn gái, cô mượn phòng tắm, có thể dẫn tới hậu quả không tốt.
Cô đứng ở cửa phòng tắm, cầm lấy túi quần áo hỏi Dụ Bạc.
Rõ ràng là ngữ khí dò hỏi, nhưng Ngôn Hạ không biết, giọng điệu của cô còn mang theo chút kiêu căng, hung dữ dọa người.
Khóe mắt Dụ Bạc còn đọng lại ý cười chưa phai, đại khái là do cách ăn mặc hôm nay, hoặc là do nụ cười của anh, thật không nhìn ra sự sắc bén thường ngày.
Anh dùng ngữ điệu ôn hòa nói với Ngôn Hạ: "Sẽ không có phiền phức gì đâu."
Ngôn Hạ gật gật đầu, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, rồi lúc này mới bước vào phòng tắm.
Kỳ thật từ cách trang trí ở trong phòng cũng có thể nhìn ra được, nơi này không có dấu vết sinh hoạt của phụ nữ, tất cả đồ dùng thiết bị đều quá đơn giản, không có món đồ trang trí nào trông mềm mại một chút, ngay cả sofa cũng là màu đen trắng, căn phòng không tiếng động lộ ra vẻ yên ắng, trống trải.
Có lẽ là để cô dùng thôi.
Dòng nước từ vòi hoa sen không bao lâu liền toát ra hơi nóng, Ngôn Hạ nhìn đến đống đồ vệ sinh cá nhân, giật mình sinh ra một loại ảo giác.
Cô giống như vừa mang theo hơi thở của chính mình, mạnh dạn bước vào không gian của Dụ Bạc.
Cô không gội đầu mà chỉ tẩy rửa thân thể, đến khi cảm giác một thân bụi bặm ngày hôm qua được gột rửa, cô mới đi ra ngoài.
Tắm rửa vào mùa đông, thực sự là một việc hết sức khó khăn.
Ngôn Hạ sinh sống ở Hải Thành từ nhỏ, đây là một thành phố điển hình của miền Nam, ở đó không mấy nhà dùng hệ thống máy sưởi, trong phòng tắm cũng không lắp điều hòa.
Cho nên chờ vòi hoa sen tắt, chút hơi nóng còn sót lại kia cũng không đủ để một người thong dong thay quần áo.
Tắm vào mùa đông, đau khổ nhất chính là khoảng thời gian này.
Đến Giang Thành rồi, loại tình huống này mới coi như giảm bớt.
Ngôn Hạ lấy từ trong túi ra một tấm khăn lông lau tóc, tắm bằng vòi hoa sen sẽ không tránh được việc nước rơi xuống đầu, may mà không nhiều lắm.
Cô thay quần áo mà trợ lý của Dụ Bạc mua cho cô, ánh mắt của trợ lý rất tốt, cho dù là người có tính cách bắt bẻ như Ngôn Hạ cũng cảm thấy bộ trang phục này không nhìn ra sai sót gì.
Chẳng qua Ngôn Hạ lại cảm thấy hơi kì lạ, thậm chí kì lạ đến mức quỷ dị, bộ quần áo này quá vừa vặn, cơ hồ là dựa theo số đo của cô mà thiết kế riêng.
Cho nên phải nói là trợ lý của Dụ Bạc có thiên phú dị bẩm, chỉ dựa vào lời miêu tả của một bên liền lựa chọn ra kích thước phù hợp nhất với cô.
(Una: sao chị không nghĩ đến việc anh biết số đo của chị nhỉ hí hí.)
Đón đọc các chương mới nhanh nhất tại ~wattpad: quankemdaungotngao~
Thời điểm Ngôn Hạ ra ngoài, bữa sáng của bọn họ cũng vừa vặn tới nơi.
Cô nhìn thấy một logo của một khách sạn nào đó ở trên bao bì đóng gói.
Hóa ra khách sạn nổi tiếng như vậy, cũng có dịch vụ giao hàng tận nơi.
Trên bàn cơm, như thường lệ vẫn có một ly nước ấm.
Bánh Kem cũng ngồi xổm bên cạnh bọn họ thưởng thức bữa sáng của mình, nhìn Bánh Kem, Ngôn Hạ liền nhớ đến Sữa Bò ở nhà, tuy rằng để phòng ngừa vạn nhất, Ngôn Hạ luôn chuẩn bị thêm một phần ăn, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, đứng lên nói với Dụ Bạc: "Sữa Bò vẫn còn ở nhà, tôi cần phải về xem nó một chút."
Bàn tay đang bày biện bát đũa của Dụ Bạc thoáng chốc cứng lại, nhưng cũng chỉ trong vài giây rất ngắn, chỉ có mình anh cảm nhận được.
Dụ Bạc ngước mắt lên, ánh đèn phòng khách cũng không phải tone màu ấm, mà hệt như cách bài trí trong toàn bộ căn phòng này, tone màu trắng thanh nhã lạnh lẽo, ánh sáng chiếu lên người Dụ Bạc, cùng khí chất của anh tương xứng đến mức ngoài ý muốn.
Duy chỉ không phù hợp với bộ quần áo hôm nay anh mặc.
Anh nói: "Em có thể mang Sữa Bò lên đây."
Đây là một đề nghị khá dễ dàng thực hiện.
Bọn họ ở rất gần nhau, quan hệ hàng xóm lầu trên lầu dưới, Ngôn Hạ về nhà thậm chí còn không mất tới một phút.
Ngôn Hạ mới bước vào nhà, còn chưa bật đèn Sữa Bò đã chạy tới, trong bóng tối, đôi mắt của mèo rất sáng.
Cảm xúc của Sữa Bò vẫn ổn, xem ra nó cũng không bị đói bụng.
Cô mang theo Sữa Bò lên nhà Dụ Bạc, Sữa Bò vẫn luôn im lặng nằm trong ngực cô, nó thật sự là một con mèo rất ngoan ngoãn, cho dù tới một không gian xa lạ cũng không hề hoảng sợ.
Lúc bước vào nhà, Ngôn Hạ để ý thấy một bức tranh mà lúc trước cô không chú ý tới, nó được treo ở góc phòng khách, cũng không quá bắt mắt.
Nhưng bức tranh này đối với Ngôn Hạ mà nói thì khá quen thuộc, đây là lần thứ ba cô nhìn thấy bức tranh này, là bức tranh vẽ cây không tên của Thang Đức.
Cô biết Dụ Bạc chính là người mua bức tranh này, ngày anh mua nó, Ngôn Hạ còn đi nhờ xe Dụ Bạc.
Vách tường phòng khách trống không, chỉ có chỗ này được treo một bức tranh, không để ý thấy còn tốt, vừa nhìn rõ lại ngoài ý muốn cảm thấy không được hài hòa.
Ngôn Hạ lập tức phát bệnh nghề nghiệp, cô quay đầu nói với Dụ Bạc: "Anh không cảm thấy bức tranh này treo ở đây cực kì không phù hợp sao?"
Dụ Bạc đi tới, đứng bên cạnh cô, khoảng cách giữa bọn họ vừa đủ để giao tiếp, không quá gần cũng không quá xa.
"Gu thẩm mỹ của anh không tốt lắm." Anh nói, "Nếu là em, em sẽ lựa chọn bày trí như thế nào?"
Bệnh nghề nghiệp của Ngôn Hạ không thể thu lại trong thời gian ngắn, vì vậy cô dựa theo phong cách thiết kế của mình, nói với Dụ Bạc vài cách làm thế nào để bức tranh này dung nhập với cả gian phòng.
Anh đứng bên cạnh, rất chăm chú nghe cô giảng giải, ánh mắt trước sau đều dừng