Lúc này, An Nhược Mạn bước về phía người đàn ông, trực tiếp rút ra một xấp tiền đưa cho ông:
“Cảm ơn ông đã giúp đỡ, nhưng nếu như ông dám nói ra nửa chữ chuyện ngày hôm nay, vậy thì kết cục ông cũng biết rõ!”
Người đàn ông vừa rồi vênh váo hung hăng nhưng hiện tại nhìn An Nhược Mạn, lập tức cúi đầu khom lưng cười nói: “Cô yên tâm, tôi không biết điều gì cả…”
An Nhược Mạn trực tiếp đưa tiền cho ông ta, sau khi nhận được tiền người đàn ông kia lập tức bước ra ngoài.
Hiện tại, Hạ Tử Dục lúc này dần dần hiểu rõ chuyện gì đang xảy
ra.
Anh nhìn An Nhược Mạn: “Chuyện này đều do cô làm sao?”
An Nhược Mạn nhìn anh, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: “Như thế nào? Không thích màn kịch tôi sắp xếp cho anh sao?”
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?” Hạ Tử Dục nhìn cô hỏi, ánh mắt đen nháy, nhưng dưới đáy mắt lại là sự lạnh lẽo khó lây động.
“Không muốn làm gì cả, chính là biết rằng tình cảm giữa hai anh em các người sâu đậm đến đâu!”
An Nhược Mạn từ tốn nói.
Ánh mắt Hạ Từ Dục, lạnh lẽo nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt.
“Hạ Tử Dục, anh ngàn lần, vạn lần đều không nên lừa gạt tôi!” An Nhược Mạn nhìn anh phẫn nộ hét lên.
Hạ Tử Dục đứng im, thân thể thẳng đứng, không nói nên lời.
“Anh khiến tôi giống như một con ngốc sống trong phạm vi của mình, tôi chính là nói dù cho là tảng đá cũng sẽ có ngày được
sưởi ấm, nhưng anh tại sao lại không thể chứ, nhưng như thế nào tôi cũng không nghĩ ra được người anh thích chính là cô ta!” An Nhược Mạn nói.
Hạ Tử Dục không hề phủ nhận, chỉ nhìn cô: “Tôi từ trước đến nay chưa từng lừa gạt cô!”
“Không có sao? Nếu như đã không yêu tôi vậy tại sao lại cưới tôi?” An Nhược Mạn hét lên, “Nếu như từ ban