Ly hôn!
Ly hôn!
Anh ta muốn ly hôn!
Nằm mơ!
Cô tuyệt đối sẽ không ly hôn!
Trôi qua rất lâu, An Nhược Mạn mới bước vào căn phòng bên trong, nhìn Hạ Tử Hy đang ngồi bên trong, sắc mặt vô cùng không tốt.
Khi bước vào bên trong, trên khuôn mặt An Nhược Mạn đã không còn dấu vết của nước mắt, ngược lại nhìn Hạ Tử Hy: “Như
thế nào? Đặc sắc chứ?”
Hạ Tử Hy ngẩng đầu nhìn cô, chân mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại.
“Muốn biết tại sao tôi biết không?”
Hạ Tử Hy không lên tiếng.
An Nhược Mạn nói: “Tôi nhìn thấy lá thư anh ta viết cho cô trên Facebook!”
Hạ Từ Hy im lặng không biết nên nói như thế nào.
An Nhược Mạn cười lạnh: “Kết cục này thật sự khiến người ta bất ngờ!”
“Chị dâu!”
“Đừng gọi tôi là chị dâu!” An Nhược Mạn lạnh lùng ngắt lời cô, “Hạ Tử Hy, uổng cho tôi xem cô như em gái, xem cô như em gái ruột, cô vậy mà lại lừa gạt tôi!”
“Lúc đó dạy tôi những lời kia, có phải vì muốn nhìn trò cười của tôi hay không?”
Nhìn dáng vẻ lúc này của An Nhược Mạn, khuôn mặt có chút
kích động đến méo mó, Hạ Tử Hy biết rằng, hiện tại bất kể cô có nói gì, cô ấy đều không cách nào nghe lọt tai.
Nhưng mà thời điểm này, nếu như không nói bất kỳ điều gì, đối với An Nhược Mạn chính là một sự ngầm thừa nhận.
“Em cùng anh trai từ nhỏ lớn lên bên nhau, mặc dù không phải là con ruột của Hạ gia nhưng hai người chúng em tình cảm giống như anh em ruột; đừng nói là anh trai, nếu đổi lại là em, em cũng sẽ lựa chọn làm như vậy!” Hạ Tử Hy nói.
“Như thế nào