Nghe thấy âm thanh cánh cửa khép lại, nước mắt An Nhược Mạn không có khí phách không ngừng tuôn rơi, nằm trên giường, căn bản không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không nhịn được cứ rơi!
Tại sao chứ?
Tại sao lại trở thành như vậy?
Nếu như đối lại người khác, cô còn có tự tin, nhưng người đó lại
là Hạ Tử Hy!
Cô đến so sánh cũng không có khả năng!
Cảm giác nhục nhã khi bị lừa gạt, còn có quan hệ phức tạp, tất cả đều khiến An Nhược Mạn cảm thấy rồi loạn, không ngừng khóc lóc đau khổ.
Đến mức, cũng không tắm rửa, chỉ nằm trên giường, không ngừng khóc đến mức thiếp đi.
Còn Hạ Tử Dục trong phòng sách, ngồi bất động, cũng không hề mở máy tính, lần đầu tiên cảm
nhận được tâm trạng rối loạn như vậy.
Còn một bên.
Mục Cành Thiên vẫn trở về nhà đúng giờ.
Hạ Tử Hy lúc này đang ngồi trên ghế xích đu ngoài ban công, ánh mắt nhìn ngắm bên ngoài, lúc này, Mục Cảnh Thiên bước qua, từ phía sau ôm lấy, hôn nhẹ lên mái tóc cô: “Em đang nghĩ gì?”
Khi nghe thấy giọng nói quen
thuộc của anh, còn có hương vị quen thuộc, Hạ Tử Hy liền biết rằng anh đã quay lại, cô ngẩng đầu, nhìn anh: “Anh đã trở lại rồi?”
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
“Như thế nào? Có mệt không?” Hạ Từ Hy hỏi.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, sau đó bước sang