“Là người đàn ông có bản lĩnh phải biết thương vợ, biết gánh vác trách nhiệm, biết trai tim cùa mình nên ở đâu, chỉ có những kẻ không có bản lĩnh, không có trách nhiệm mới yêu thích người phụ nữ khác!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên:
“Nếu theo như em nói, sau này nếu như anh nhìn người phụ nữ khác, vậy không phải chính là không có bản lĩnh, không có trách nhiệm sao?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
“Bingo, trả lời đúng rồi!”
Mục Cảnh Thiên:
Cô gái này, ở nhà quá lâu, học gì không học, mồm mép cũng trở nên lợi hại hơn.
Anh tiến đến gần xoa nắn khuôn mặt cô: “Em yên tâm, cả cuộc đời này, trong mắt anh, trong tim anh
chỉ có mình em mà thôi!”
Sau khi kết hôn, những lời ân ái của Mục Cảnh Thiên cũng trở nên nhiều hơn.
Một là vì không cách nào kiềm chế được, hai là cũng vì cuộc sống không thể thiếu.
Hạ Tử Hy mỉm cười, vươn tay, nắm chặt cánh tay cùa anh: “Cành Thiên, có chuyện này em phải nói với anh!”
“Chuyện gì?” Mục Cảnh Thiên nhìn cô hỏi.
Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát liền nói: “Em muốn quay về công ty làm việc!”
“Hả?” Mục Cảnh Thiên kinh ngạc nhìn cô.
“Em trước đây cũng vì thai nhi không ổn định nên mới xin nghỉ phép, nhưng hiện tại đã không còn bất kỳ vấn đề gì, cho nên em muốn quay về công ty!
Mục Cảnh Thiên gật đầu: “Anh đồng ý, nhưng cửa ải của bà nội có qua được hay không?” phải biết rằng Hạ Tử Hy hiện tại chính là bảo bối cùa Mục gia, Mục lão
thái thái hận không thể nâng trên tay mà yêu thương, làm sao có thể cho cô đi làm được chứ.
“Chuyện này…’’ Hạ Tử Hy nhìn anh, “Em vẫn chưa