“Nhưng vết thương của con…”
“Con không sao, con hiện tại chỉ muốn ở lại đây!” An Nhược Mạn kiên quyết nói, giống như bất kể bọn họ có đồng ý hay không thì cô cũng sẽ ở lại đây.
Nhìn dáng vẻ kiên cường như vậy của cô, Vân Ý còn có thể lên tiếng được điều gì, lúc này, Hạ Tử Hy ngược lại lên tiếng trước: “Cứ để chị dâu ở lại đây đi, nếu không chị ấy sẽ không an tâm được!”
An Nhược Mạn gật đầu.
Hạ Tử Hy nếu như đã nói như vậy, thì những người khác còn có thể nói được gì, Vân Ý cũng chì đành gật đầu đồng ý.
“Mẹ, chúng ta ra ngoài chờ thôi!” Hạ Tử Hy nói.
Hứa Vy Nhân liếc mắt nhìn Hạ Tử Dục đang nằm trên giường bệnh, sau đó gật đầu bước ra ngoài.
Vân Ý cũng nhìn sang An Nhược Mạn, mặc dù có chút không yên tâm, nhưng bác sĩ cũng đã nói
không có gì đáng ngại, vậy thì bà cũng bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ còn lại An Nhược Mạn cùng Hạ Tử Dục.
Mặc dù biết rằng Hạ Tử Dục hiện tại không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng rơi.
Nhìn anh, đôi mắt cô lúc này đã không còn sự sắc bén ngược lại chỉ còn một phần dịu dàng.
Cô thừa nhận, cô yêu người đàn ông này, yêu đến đánh mất đi bản thân.
Yêu đến mức cô không cách nào phân biệt