An Nhược Mạn nhìn cô, trong mắt ngập nước mắt: “Tiểu Hy, không lẽ em không hận chị, không trách chị sao?”
Đôi mắt Hạ Tử Hy trong suốt như nước, trong sáng, rõ ràng, cô mỉm cười: “Tại sao phải hận chị?”
“Em nên biết rằng, người đăng tin tức chính là chị, người hại Hạ thị lâm vào nguy hiểm cũng là chị, đến mức chị còn đến tìm Mục Cảnh Thiên…không lẽ em không hận chị sao?”
Mặc dù, Hạ Tử Hy sớm đã đoán được, có lẽ những chuyện này có liên quan đến An Nhược Mạn, nhưng…cô thật sự không hận cô ấy.
Có lẽ trong trái tim cô vẫn còn chút áy náy.
Nếu như không phải vì cô, có lẽ An Nhược Mạn hiện tại cũng sẽ
không đau đớn như vậy.
Lúc này, Hạ Từ Hy nắm tay An Nhược Mạn: “Chị cũng chưa từng làm ra bất kỳ chuyện nào thật sự hại đến em, em tại sao phải hận chị chứ, hơn nữa sau khi biết được em nhập viện, không phải chị đã đến thăm em sao? Em biết rằng chị không cố ý hại em, chỉ là chị không biết nên làm như thế nào mà thôi!”
An Nhược Mạn kinh ngạc, đôi mắt ngập nước nhìn cô, rất lâu sau cô mới lên tiếng: “Thật xin lỗi…Tiểu Hy, chị không nên đem chuyện này trách lên người em!”
Khi nghe thấy lời xin lỗi của cô, Hạ Tử Hy lúc này mới hiểu rõ, An Nhược Mạn đã không còn tức giận, chuyện này cũng đã trôi qua.
Hạ Tử Hy nắm chặt tay cô, khóe môi vẫn mỉm cười: “Chị dâu, chị không cần xin lỗi em cũng vì em từ trước đến nay chưa từng trách chị!”
“Tiểu Hy…” nhìn cô, An Nhược Mạn cũng không biết nên mở lời như thế nào.
Hạ Tử Hy ngược lại nhìn cô mỉm cười: “Chúng ta là người một
nhà, không cần phải nói xin lỗi, trong tim em, chị vĩnh viễn là chị dâu của em!” Hạ Tử Hy nhấn mạnh từng chữ nói.
Nhắc đến điều này, trong mắt An Nhược