Không lâu sau Mục Cảnh Thiên liền nhanh chóng đến đón Hạ Tử Hy quay trở về.
Ngồi trong xe, Hạ Tử Hy không có chút buồn ngủ nào.
“Như thế nào rồi?”
“Hiện tại đã không có chuyện gì rồi!” Hạ Tử Hy thở phào, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều việc, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhõm.
Mục Cảnh Thiên lái xe, rất lâu sau liền nói: “Anh cảm thấy những gì Đô Đô nói đều có lý!”
“Chuyện gì?”
“Những lời đại loại như đưa em
đi bái Phật!”
Hạ Tử Hy bật cười: “Anh cũng tin vào những chuyện này sao?”
“Thà tin rằng có còn hơn không, anh không muốn lại nhìn thấy em vào bệnh viện!”
“Thà tin rằng có còn hơn không, anh không muốn lại nhìn thấy em vào bệnh viện!” Mục Cảnh Thiên nói, có trời mới biết được rằng, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy nhập viện, trái tim anh chưa từng ngừng lo lắng.
Hạ Tử Hy mỉm cười, quả thật chính là như vậy, thời gian cả năm nay ra vào bệnh viện cũng không biết bao nhiêu lần, ngước mắt nhìn Mục Cành Thiên: “Nhưng mà thời gian sắp tới nhất định vẫn phải vào bệnh viện!”
Mục Cảnh Thiên nhíu mày.
Hạ Tử Hy ngược lại chỉ tay vào bụng mình, không những phải kiểm tra, khi sinh em bé cũng không thoát được.
Nhìn cừ động của cô, Mục Cảnh Thiên liền bật cười, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Tử Hy, vô cùng thỏa mãn vui vẻ.
Hạ Tử Hy cũng mỉm cười.
“Cà đêm không ngủ rồi, nhất định rất mệt, em nằm xuống, sau khi đến nhà anh sẽ gọi em dậy!” Mục Cành Thiên nói.
Hạ Từ Hy gật đầu, sau đó điều
chỉnh ghế tựa sang một vị trí