Mục lão thái thái cùng Mục phu nhân hai người đưa mắt nhìn
nhau.
“Con có phát hiện ra, Cảnh Thiên càng ngày càng trở nên không giống như trước đây…”
Mục phu nhân gật đầu đồng ý.
Mục Cảnh Thiên đặt Hạ Từ Hy lên giường, đắp mền cho cô, điều chỉnh lại nhiệt độ máy lạnh, nhìn dáng vẻ thiếp ngủ yên ổn cùa cô, Mục Cảnh Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, lúc này mới nhẹ nhàng khép lại cánh cửa bước ra ngoài.
Trong phòng khách, Mục lão thái
thái cùng Mục phu nhân vẫn đang trò chuyện rôm rả, lúc này nhìn thấy Mục Cảnh Thiên bước xuống, tầm mắt hai người liền nhìn sang anh.
“Bà nội, Tiểu Hy đã ngủ rồi, hai giờ sau bà bảo dì Lý nấu chút thức ăn cho cô ấy, cô ấy có khả năng hai tiếng sau sẽ tỉnh dậy, đến lúc đó đừng để cô ấy đói bụng!” Mục Cảnh Thiên dặn dò.
Khóe môi Mục lão thái thái nhếch lên: “Ái Lâm à, con có phát hiện ra, con trai của cô, cháu nội của bà, đã biến thành người khác không?”
Mục phu nhân gật đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên bước đến, đứng sau ghế sofa, hai tay chống lên trên: “Bà nội yêu dấu ơi, đây là giọng điệu ganh tị sao?”
“Cháu nói xem?”
Mục Cảnh Thiên mỉm cười: “Dù cho ganh tị, cũng phải giúp cháu chăm sóc tốt cho vợ cháu, cháu đến công ty trước đây!” vừa nói, khóe môi Mục Cảnh Thiên nhếch lên một nụ cười, bước ra bên ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của anh, Mục lão thái thái lên tiếng: “Hừ, người ta nói cưới được vợ liền quên mẹ, câu nói này quả thật không sai!”
“Có thể nhìn thấy thằng bé như vậy, con cũng đã rất thỏa mãn rồi!” Mục phu nhân nói.
Mục lão thái thái cũng mỉm cười, mặc dù nói như vậy, nhưng bà cũng rất vui mừng vi sự thay đồi hiện tại của Mục Cảnh Thiên.