“Nói như thế nào, con bé đã đổi số điện thoại, căn bản không tìm
được!” sau khi biết được chuyện này, bà đầu tiên đã gọi điện thoại đến nhưng cán bản không cách nào liên lạc được.
“Vậy còn An gia thì sao?”
“Cũng không liên lạc được, xem ra An Mạc Thiên chính là cố ý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi chứ?” Hứa Vy Nhân nhìn sang Hạ Tử Hy hỏi, nhìn dáng vẻ thần bí của bọn họ, bà liền biết rẳng nhất định đã có chuyện xảy ra.
Hạ Từ Hy nhìn bà, không biết nên trả lời như thế nào, loại chuyện này, căn bản không cách
nào giải thích được.
Nếu như đến cả điện thoại An gia cũng không thể liên lạc được vậy thì An Mạc Thiên nhất định đã biết chuyện, Hạ Tử Hy suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra có một người có thể giúp đỡ được cho minh.
Bên trong tiệm café.
An Nhược Mạn ngồi bên vị trí sát cửa sổ, một thân quần áo thoải mái, mái tóc ngang vai xõa nhẹ sau lưng, trước mặt đặt một ly
caíé, ánh nắng chiếu vào bên trong, khiến cô trông đặc biệt lười nhác.
Giống như có chút gấp gáp, cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, chính vào lúc này Hạ Tử Hy liền bước sang.
Khi nhìn thấy cô, ánh mắt An Nhược Mạn lướt lên một tia kỳ quái.
Hạ Tử Hy bước sang ngồi xuống đối diện cô: “Chị dâu!”
An Nhược Mạn lúc này mới biết được chuyện này chính là bọn họ
cố ý thông đồng với nhau.
“Chị cũng đừng trách Huống Thiên Hựu, chính là do em ép anh ấy làm như vậy!” giống như có thể nhận ra suy nghĩ của An Nhược Mạn, Hạ Tử Hy nhanh chóng đem trách nhiệm chuyện này đẩy lên người mình.
“Tìm chị có chuyện gì?” An Nhược Mạn hỏi, cầm lên ly café, ánh mắt